Không biết là vì học vấn của Giang Duật quá cao, hay vì tính cách anh ấy vốn lạnh lùng, dù chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần, tôi vẫn luôn kính trọng nhiều hơn là thân thiết.
Tóm lại không thể giống như đối với Giang Nghiệp Bình, nói năng không cần kiêng dè.
Đợi anh ấy lấy hết đồ trong túi ra, tôi mới nhìn thấy anh mang theo rất nhiều hải sản.
Tôi hơi sửng sốt hỏi:
“Giáo sư Giang, anh đây là…”
Anh ấy nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy, liếc mắt nhìn tôi:
“Mỗi lần đều gọi tôi là Giáo sư Giang, nhất định phải khách sáo thế sao?”
Tôi bỗng nhiên căng thẳng.
Vậy… nên gọi là gì?
Xét theo tuổi tác, lẽ ra tôi nên gọi một tiếng “ anh ”.
Nhưng anh ấy lại là bề trên của Giang Nghiệp Bình, nếu vậy chẳng phải chiếm tiện nghi của Giang Nghiệp Bình sao?
Nhưng cũng không thể gọi là “chú” như Giang Nghiệp Bình chứ.
Tôi hơi lúng túng.
May mà Giang Duật không để tôi bối rối lâu:
“Đừng bận tâm đến bối phận, cứ gọi bình thường là được.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Anh Giang Duật.”
Lúc này, Giang Duật đã cởi áo khoác, tháo đồng hồ đặt sang một bên, vừa xử lý tôm vừa giải thích:
“Năm nay có việc đột xuất nên không về nhà, gia đình biết chuyện, nhất định bắt tôi mang đồ đến để cảm ơn em một cách chính thức.”
Thì ra, chuyện tôi cứu Giang Nghiệp Bình, gia đình họ đều đã biết.
Giang Nghiệp Bình là con trai duy nhất, cả nhà rất mực yêu thương. Tôi cứu cậu ấy, họ đương nhiên vô cùng biết ơn.
Nghe nói tôi ăn Tết một mình ở thành phố G, sợ tôi ăn uống không đàng hoàng, nên bảo Giang Duật mang đồ đến.
Thấy tôi định từ chối, Giang Duật nói:
“Đều là đồ trường phát, đừng từ chối, hơn nữa, tôi cũng sẽ ăn cùng.”
Tôi ngẩn người một lúc mới hiểu ra, thì ra anh ấy định ở lại đây đón Tết cùng tôi.
Nhìn biểu cảm đờ đẫn của tôi, anh ấy nhướng mày:
“Sao vậy, không hoan nghênh tôi đến cùng đón Tết à?”
Anh ấy mang nhiều đồ như vậy, còn đích thân xử lý, tôi đâu còn mặt mũi để từ chối.
Chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Huống hồ, có thêm người đón Tết, cũng thật sự vui hơn nhiều.