Tôi nghi hoặc không thôi.
Ngày Tết mà, sao lại có người tới?
“Bảo Nhi, là anh.”
Nghe thấy tiếng người bên ngoài, tôi kinh ngạc vô cùng.
Hạ Huyên Thực?
Anh ta chẳng phải đã về quê rồi sao?
Tôi không nhịn được nhìn sang Giang Duật.
Trên mặt anh ấy không biểu cảm gì, nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy tâm trạng anh ấy không được tốt lắm.
Do dự một lúc, tôi giải thích:
“Hình như là chồng cũ của tôi.”
Giang Duật tiếp tục xử lý cua, dáng vẻ thản nhiên như gió thoảng, thậm chí còn mỉm cười:
“Hai người hẹn nhau đón Tết cùng à? Vậy thì tôi đúng là làm phiền rồi.”
Tôi vội vàng phủ nhận:
“Không, không có. Đã ly hôn rồi thì sao còn hẹn nhau đón Tết. Tôi tưởng anh ta về rồi chứ.”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, tôi đành phải ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Hạ Huyên Thực cũng xách theo một đống đồ đứng ngoài cửa.
Tôi không muốn cho anh ta vào, liền chắn ngay cửa:
“Anh tới đây làm gì?”
Anh ta cong môi cười:
“Đêm giao thừa sao có thể để em một mình, anh mua đầy đủ đồ hết rồi.”
Nói xong liền định chen vào.
Tôi vội chắn lại:
“Không cần, chúng ta đã ly hôn rồi, giữ khoảng cách thì hơn.”
Hạ Huyên Thực mặt đầy vẻ bị tổn thương:
“Dù sao cũng từng là người một nhà nhiều năm, ngày đoàn viên thế này, cần gì phải cô đơn một mình chứ, em không …”
Anh ta còn chưa nói hết, trong nhà đã vọng ra tiếng Giang Duật:
“Bảo Nhi, em có mua ớt không?”
Tôi theo phản xạ đáp:
“Có, trong giỏ rau.”
Quay đầu lại nhìn Hạ Huyên Thực, phát hiện mặt anh ta đã xanh mét.
“Em giấu đàn ông trong nhà?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, như thể bắt gian tại trận.
Tôi nhìn anh ta, không hiểu nổi:
“Đừng nói khó nghe như vậy, giấu gì mà giấu, chúng tôi quang minh chính đại.”
Hạ Huyên Thực mất lý trí, cứ nhất quyết xông vào.
“Ê, anh …”
Bị anh ta chen vào thành công, tôi không còn cách nào khác đành đóng cửa lại rồi quay vào nhà.