Nhưng nhớ lại những ngày tháng trước kia, tôi không khỏi thấy uất ức.
Tôi một mình trong nhà anh ta, chăm sóc cha mẹ, em trai em gái, cháu chắt của anh ta, còn cả con của chúng tôi.
Một năm anh ta có mặt ở nhà được mấy tháng?
Trong mắt anh ta, có lẽ nghĩ người nhà anh ta thay anh ta chăm sóc tôi.
Nhưng thực tế, tôi chỉ là đang hầu hạ cả một đại gia đình đó mà thôi.
Dù sao thì tôi cũng là cô nhi, chẳng ai bên cạnh.
Thật ra tôi thà một mình còn hơn.
Tôi im lặng.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi không tốt, Hạ Huyên Thực cau mày.
Một lúc sau, anh ta mới nói:
“Trước đây tuy anh hay ra ngoài làm ăn, nhưng trong nhà có nhiều người, em cũng không đến mức cô đơn.”
Tôi không nhịn được bật cười lạnh:
“Thật không biết xấu hổ, ai chăm sóc ai rõ ràng đi.
“Tất cả việc nhà đều do tôi làm, bệnh tật cũng do tôi chăm, họ từng chăm sóc tôi sao?”
Giang Duật liền tiếp lời:
“Phục vụ cả một đại gia đình, quả thật bận rộn đến chẳng còn thời gian mà cô đơn.”
Một câu nói khiến cơn giận trong lòng tôi nguôi ngoai không ít, thậm chí còn bật cười.
Đúng vậy, bận đến mức bò lăn bò càng, lấy đâu ra thời gian mà cô đơn chứ.
Không ngờ Giang Duật lại thẳng thắn như vậy.
Hạ Huyên Thực cũng không ngờ tôi lại có nhiều oán hận như thế.
Anh ta còn định giải thích:
“Anh… anh không có ý đó.”
“Được rồi, không cần nói nữa.”
Thật xui xẻo.
Tôi không muốn nói thêm gì với anh ta.
Nói chung, bữa cơm đêm giao thừa này cũng coi như thuận lợi.
Ít ra đồ ăn rất phong phú.
Về sau, Hạ Huyên Thực vẫn không chịu đi, hình như định ở lại lâu dài.
Lý Mai cũng nhanh chóng quay về, nhìn thấy Hạ Huyên Thực thì rất bất ngờ.
Cô ấy hiểu chuyện giữa tôi và anh ta, nên chẳng thèm nể mặt.
Lý Mai cũng không quay lại xưởng nữa mà cùng tôi khởi nghiệp. Một mình tôi bận rộn không xuể, có thêm cô ấy thì vừa vặn.
Công việc dần dần đi vào quỹ đạo. Chúng tôi thuê một quầy hàng, chuyên bán túi xách.
Hạ Huyên Thực hình như cũng chuyển việc kinh doanh sang khu này, thỉnh thoảng lượn lờ quanh chỗ tôi.
Tôi cũng lười để ý đến anh ta.