Hôm đó, tôi và Lý Mai vừa dọn hàng xong thì nhìn thấy từ xa Hạ Huyên Thực đang đứng cùng một cô gái trẻ.
Đến gần mới nhận ra, cô gái kia lại chính là Lâm Oánh Giai.
Cô ta vẻ mặt u oán, mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta lập tức kinh ngạc:
“Tần Bảo Nhi? Sao cô lại ở đây!”
Lâm Oánh Giai không dám tin, bước nhanh về phía tôi, đ-á-nh giá tôi từ đầu đến chân.
Ngay sau đó, trong đáy mắt cô ta lộ ra một tia ghen ghét.
Cô ta quay đầu nhìn về phía Hạ Huyên Thực, giọng đầy chất vấn:
“Đây chính là lý do anh không chịu về nhà sao?”
Cứ như một người vợ bắt gặp chồng ngoại tình, đang truy hỏi một cách chính đáng.
Cô ta quả thật rất tự tin, rất đắc ý.
Hạ Huyên Thực chắc là chưa từng nói với người nhà về chuyện của tôi, giờ phút này cũng không biết nên giải thích thế nào.
Lâm Oánh Giai thì trông như bị tổn thương nặng nề, cắn răng rồi lại quay sang tôi nói:
“Ngày đó cô nói ly hôn là ly hôn, đúng là độc ác! Giờ lại còn dây dưa với anh cả làm gì? Chẳng lẽ còn muốn quay lại với anh ấy sao?”
Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống:
“Cô đã leo lên được vị trí chính thất, lấy thân phận vợ của Hạ Huyên Thực mà chất vấn tôi à? Nếu không phải, thì việc của tôi đâu tới lượt cô xen vào.”
Hạ Huyên Thực nghe ra được lời cô ta có vấn đề, sắc mặt cũng khó coi hẳn.
Anh ta nói với Lâm Oánh Giai:
“Em dâu, chuyện này tôi không cần giải thích với cô. Tôi đã nói với ba mẹ rồi.”
Tôi không muốn dây dưa với hai người này thêm, xoay người tính rời đi.
Thấy tôi muốn đi, Hạ Huyên Thực vội ngăn lại, giải thích:
“ Tôi cũng không biết cô ấy làm sao mà tìm đến đây được, không phải tôi bảo cô ấy đến.”
Tôi không khách khí hất tay Hạ Huyên Thực ra:
“ Tôi không quan tâm chuyện của các người, tôi chỉ mong anh và người nhà anh cách xa tôi một chút, đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Hạ Huyên Thực bất đắc dĩ nhìn tôi:
“Bảo Nhi…”
Lý Mai cũng hừ lạnh một tiếng, kéo tôi về nhà.