Hôm sau, không biết bằng cách nào, Lâm Oánh Giai lại lần ra được sạp hàng của tôi.
Ánh mắt cô ta vừa ngưỡng mộ lại vừa khinh thường:
“Cô đừng tưởng lung tung vài cái là có thể kiếm được tiền như anh cả.”
Sống lại một đời, chút tâm tư nhỏ nhen đó của Lâm Oánh Giai với tôi mà nói, đúng là nhìn qua đã thấu, viết hết lên mặt.
Tôi biết, cô ta nhất định cho rằng tiền sinh hoạt của tôi bây giờ vẫn là Hạ Huyên Thực chu cấp. Cho nên mới ghen tỵ, không cam lòng đến vậy.
Vì trước Tết năm ngoái, Hạ Huyên Thực đã đưa tôi một quyển sổ tiết kiệm, bên trong là toàn bộ số tiền anh ta kiếm được trong năm.
Anh ta nói, sau này tiền kiếm được, trừ khoản cần thiết cho ba mẹ ở quê và con cái, còn lại sẽ để hết vào quyển sổ tiết kiệm mang tên tôi.
Anh ta sợ tôi không tin, còn sợ tôi hiểu lầm anh ta giấu tiền cho Lâm Oánh Giai, nên thậm chí còn ghi chép rõ ràng từng khoản thu chi.
Dù tôi không cần, nhưng anh ta vẫn kiên quyết làm vậy. Anh ta nói sổ tiết kiệm đó là của tôi, anh ta chỉ giữ giúp mà thôi.
Vì thế mà chi tiêu của Lâm Oánh Giai tất nhiên bị ảnh hưởng. Cô ta mới chuyển lên thành phố, xung quanh toàn là cám dỗ vật chất, tiền lương làm ở nhà ăn căn bản không đủ.
Trước kia Hạ Huyên Thực vẫn hay lén lút cho cô ta thêm tiền, thỉnh thoảng còn mua vài món hàng đắt tiền thời thượng, để cô ta có cái mà khoe với đồng nghiệp hàng xóm.
Giờ Hạ Huyên Thực không về nhà, cô ta chẳng còn cơ hội vòi vĩnh.
Ba mẹ nhà họ Hạ thì nổi tiếng keo kiệt, chẳng bao giờ cho thêm.
Tôi nghĩ, đây chắc cũng là nguyên nhân cô ta lặn lội đến tận Quảng Châu tìm tôi.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích với cô ta làm gì.
Cô ta nghĩ thế nào, liên quan gì đến tôi.
Tôi trực tiếp cầm chổi quét rác trước mặt cô ta, cố ý quét thẳng bụi vào người cô ta.
“Tránh ra, không thấy người ta buôn bán à, đứng chắn ở đây làm gì?”
“Khụ khụ khụ…”
Lâm Oánh Giai vừa ho vừa né tránh, ánh mắt tức tối trừng tôi.
Cuối cùng cũng đành hậm hực dậm chân bỏ đi.
Ai ngờ tối đến, cô ta lại theo Hạ Huyên Thực tới nữa.
Lý Mai không nhịn được trợn trắng mắt:
“ Đúng là âm hồn bất tán.”
Lâm Oánh Giai tính cãi lại, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Huyên Thực liền ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng im sau lưng anh ta.