Hạ Huyên Thực đến giúp tôi nhận hàng.
Hôm nay là ngày nhà máy giao hàng, chúng tôi phải đến lấy về.
Giờ nhu cầu bán hàng ở sạp tôi càng lúc càng nhiều, tôi với Lý Mai dù có đạp máy may đến bốc khói cũng không theo kịp. Thế nên chúng tôi tìm một nhà máy, ký hợp đồng đặt làm hàng.
Hôm nay là ngày lấy hàng.
Bình thường đều do tôi với Lý Mai đi. Lần trước đúng lúc Giang Nghiệp Bình đến tìm tôi, nên mới giúp một tay, tốc độ lập tức nhanh hơn hẳn.
Nhưng hôm nay Giang Nghiệp Bình bận thi, không đến được. Nếu chỉ có tôi và Lý Mai thì chắc phải đi lại hai ba chuyến.
Hạ Huyên Thực biết chuyện, lập tức xung phong đòi giúp. Anh ta còn có chút trách móc, trách tôi có chuyện khó khăn lại đi nhờ người ngoài mà không để anh ta giúp.
Anh ta nói, dù gì tôi với anh ta từng là vợ chồng bao năm, không cần phải khách sáo như vậy.
Nghĩ đến những gì anh ta nợ tôi trước kia, tôi cũng chẳng tính toán thêm.
Có lao động miễn phí tội gì không dùng.
Thế là tôi đồng ý.
Ai ngờ, Lâm Oánh Giai cũng mò tới.
Nhưng đến thì đến, tôi cũng chẳng quan tâm cô ta tới với mục đích gì. Dù sao đến rồi, chẳng ai được rảnh. Thêm một người, dù thế nào cũng đỡ mất công.
Thế là tôi dẫn cả bọn tới nhà máy.
Lâm Oánh Giai nhìn nhà máy lớn chẳng giống quê nhà, ánh mắt đầy ghen tỵ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta chẳng còn sức mà nghĩ ngợi gì nữa.
“Ngẩn ra làm gì, mau khuân đi!”
Tôi thúc giục Lâm Oánh Giai.
Cô ta thấy Hạ Huyên Thực cũng đang lui cui khiêng hàng, đành gắng gượng khiêng mấy chuyến.
Chưa được bao lâu đã mệt phờ ra.
Cô ta lại định giở bài cũ, bảo mình sức khỏe yếu, bắt đầu thở hồng hộc.
Tôi lập tức nói:
“Hạ Huyên Thực, em dâu anh lại phát bệnh rồi, mau mua vé đưa cô ta về quê đi.”
Lâm Oánh Giai vừa nghe xong, chưa kịp để Hạ Huyên Thực nhìn sang, đã vội ngừng ngay thở dốc.
Tôi biết một chuyến đi đến đây với cô ta không dễ gì, chắc chắn sẽ không chịu về sớm.
Cô ta thấy Hạ Huyên Thực nhìn mình dò xét, vội nói:
“Không sao, tôi làm được.”
Nói xong, liền xách một bao hàng lớn, nhanh nhẹn đi về phía xe ba bánh.
Tôi nhìn mà cười thầm.
Chuyến đầu xong, tôi bảo Lý Mai với Hạ Huyên Thực chở về trước, tôi với Lâm Oánh Giai tiếp tục khuân.
Khuân thêm được một lúc, tôi với Lâm Oánh Giai ngồi nghỉ trên bậc thềm.
Lâm Oánh Giai lâu rồi không làm mấy việc nặng thế này, mệt đến thở hồng hộc.
Cô ta trừng mắt với tôi:
“Cô cố ý phải không?”
“ Đúng đấy, sao nào? Về mà mách Hạ Huyên Thực đi.”
Tôi lười quan tâm, càng chọc tức cô ta thêm.