Lý Mai khoái chí tiếp lời:
“Có phải chỉ thế đâu. Hồi Hạ Huyền Thực chưa ly hôn, đã để căn nhà trong thành phố cho em dâu ở, còn vợ con thì để lại quê ăn rau ăn cháo. Chuyện tốt gì cũng cho em dâu hết, vợ con chỉ biết ngồi nhìn.”
Giang Nghiệp Bình nghe mà trợn tròn mắt:
“Cái gì? Ai mới là vợ, ai mới là em dâu thế này? Nếu là nhà tôi, bố tôi mà dám thế, mẹ tôi ly hôn lâu rồi.”
Cậu quay sang tôi:
“Chị Bảo Nhi, ly hôn là đúng quá rồi! Nhưng mà sao chị chịu đựng được lâu thế? Bao năm để bọn họ tác oai tác quái mà mới nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Tôi cười bất đắc dĩ.
Điều đáng sợ là đời trước tôi tận đến lúc ch-ếc vẫn chưa ly hôn nổi.
Cũng may ông trời thương tình, cho tôi làm lại.
Hạ Huyền Thực nhìn tôi, ánh mắt đầy áy náy. Anh ta muốn chăm lo cho em dâu, cuối cùng chỉ giữ được tiếng tốt cho mình, còn người chịu khổ chịu uất là tôi.
Lâm Oánh Giai thấy mình bị dồn vào đường cùng, lập tức phản bác.
Cô ta cố nén nước mắt:
“Hồi đó tôi mất chồng sớm, anh cả chỉ thương hại tôi mới chăm sóc thêm vài phần, sao mấy người lại nói khó nghe thế? Chẳng lẽ có ai cố tình đặt điều bôi nhọ tôi với anh cả à? Trời đất chứng giám, anh cả là người tốt, bị oan uổng thế này …”
Cô ta ám chỉ rõ ràng tôi.
Lý Mai lập tức đập bàn:
“Mẹ nhà mày! Mày là thứ gì mà cần ai bôi nhọ? Tao nói thẳng vào mặt mày đấy! Mày với Hạ Huyền Thực, một lũ khốn nạn bắt nạt Bảo Nhi, bao năm nay cô ấy chịu bao nhiêu ấm ức, mà mày còn giả vờ hồ đồ!”
Tôi kéo tay Lý Mai ngồi xuống, sợ cô ấy tức quá.
Tôi nhìn Hạ Huyền Thực, lạnh giọng:
“Mấy chuyện cũ tôi nói hết rồi, không muốn nhắc lại nữa, cũng không muốn nghe anh ngụy biện. Từ nay về sau, anh và Lâm Oánh Giai đừng xuất hiện ở nhà tôi nữa. Nơi này không chào đón hai người. Cút đi.”
Hạ Huyền Thực mấp máy môi, định nói gì.
Lâm Oánh Giai thấy tôi như vậy, kéo tay hắn định bỏ đi:
“Anh cả, con tiện nhân này bây giờ cặp kè được thằng khác rồi, chê bai anh rồi, có người chịu nhặt giẻ rách thì cứ để nó…”
Tôi lạnh mặt, bước tới tát thẳng cô ta một cái.
Tôi không muốn để tâm cô ta, nhưng cô ta lại cứ lấn lướt, chưa kể còn nhắm vào Giang Duật.
Tôi không muốn Giang Duật vì chuyện giữa tôi với Hạ Huyền Thực mà bị lôi vào.
Dù sao thân phận anh ấy, vốn không đáng phải nghe mấy lời như thế.