Lâm Oánh Giai ôm má, ngây người mấy giây, chắc không ngờ tôi dám đ-á-nh.
Nước mắt lã chã, cô ta giơ tay định đ-á-nh lại, nhưng chưa kịp thì Hạ Huyền Thực đã nhanh tay giữ chặt, đẩy cô ta sang một bên.
Cô ta nhìn hắn không thể tin nổi:
“Anh cả, là cô ta đ-á-nh em đó!”
Hạ Huyền Thực mặt xám xịt:
“Cô ăn nói không biết điều, bị đ-á-nh là đáng.”
“Anh cả…”
Tôi không muốn dây dưa nữa, đuổi hết ra ngoài.
Còn cảnh cáo nếu còn bén mảng đến sân nhà tôi, đừng trách tôi không khách sáo.
Hạ Huyền Thực đứng ngoài cửa, đau đớn nhìn tôi:
“Xin lỗi.”
Tôi mặt lạnh đóng sầm cửa lại. Quay đầu, thấy mọi người sắc mặt phức tạp nhìn tôi.
Tôi bật cười:
“Xin lỗi nhé, làm mất hứng mọi người rồi.”
Tôi quay lại chỗ ngồi, mời mọc mọi người ăn tiếp.
Giang Duật không nói câu an ủi nào, chỉ lặng lẽ gắp cho tôi miếng cá tôi thích.
Tôi khẽ cảm ơn.
Ăn xong, tôi tiễn mọi người ra cổng.
Giang Duật nhìn tôi, định nói lại thôi.
Tôi tránh ánh mắt anh, nói lời tạm biệt. Nhưng về sau, Giang Duật vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, âm thầm giúp đỡ, không gây phiền mà vẫn lặng lẽ có mặt.
Nếu tôi nói ngại, anh sẽ vô tội nhìn tôi:
“Nếu cô thấy ngại, vậy mời tôi đến nhà ăn cơm là được.”
Một bữa thôi mà, tôi đương nhiên đồng ý.
Cứ thế, anh đến nhà tôi càng lúc càng nhiều.
Giang Duật biết chừng mực, vừa hay chiếm lấy một vị trí trong cuộc sống của tôi.
Mà Hạ Huyền Thực, từ sau hôm đó, cũng biến mất một thời gian.
Mãi nửa tháng sau mới xuất hiện lại.
Anh ta trông có vẻ tiều tụy hơn trước, cả người bụi bặm phong trần.
Anh ta bảo tôi, Lâm Oánh Giai đã bị anh ta đưa về quê rồi, sẽ không đến quấy rầy tôi nữa.
“Lần trước những lời của Giang Nghiệp Bình, tôi thật sự nghĩ mãi không thôi. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện, những gì tôi làm cho Lâm Oánh Giai, trong mắt người ngoài lại kỳ quặc và thái quá đến thế.”
“Xin lỗi.”
Anh ta trông nặng nề và áy náy.