Anh ta bảo mình thật sự hối hận.
“ Tôi đã đón cha mẹ và Hạ Nhuệ, Hạ Sơn lên thành phố hết rồi, bây giờ bọn họ đang ở trong căn hộ kia.”
Tôi hơi nhướn mày, chuyện này ngược lại khiến tôi có chút bất ngờ.
Căn hộ đó cũng chẳng lớn, dù có hai phòng ngủ nhưng chỉ hơn năm mươi mét vuông. Giờ chen chúc ba người lớn, ba đứa trẻ, không biết sẽ chật đến mức nào.
Chỉ nghe Hạ Huyên Thực lại nói tiếp:
“Có điều Hạ Nhuệ với Hạ Sơn tạm thời chỉ có thể học trường tiểu học cho con em lao động nhập cư, sau này tôi sẽ nghĩ cách chuyển chúng nó sang trường của Hạ Thái.”
Nhắc đến hai đứa nhóc đó, trong lòng tôi cũng chẳng gợn sóng gì.
Thời này đi học trong thành phố không dễ. Gần khu nhà kia cũng có một trường tiểu học tạm ổn, nhưng suất học có hạn, Hạ Thái đã chiếm mất rồi, Hạ Nhuệ với Hạ Sơn tất nhiên không chen vào được.
Cái trường cho con em lao động nhập cư kia dù ở nội thành, nhưng quản lý hỗn loạn, chất lượng giảng dạy cũng kém.
Hai đứa trẻ đó vốn không biết tự giác, ông bà lại cưng chiều vô độ.
Cũng chẳng biết chúng nó có học hết được nghĩa vụ phổ cập hay không.
Có điều, mấy chuyện này cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa. Kiếp trước tôi đã làm tròn hết tình nghĩa với bọn họ rồi.
Hạ Huyên Thực thấy tôi im lặng, lại định nói thêm, tôi lạnh lùng cắt ngang:
“Được rồi, tôi nói rồi, đừng có đến làm phiền tôi nữa.”
Nói xong tôi quay người vào trong cửa hàng.
Việc buôn bán càng ngày càng phát đạt, tôi bắt đầu tính chuyện sang nhượng một xưởng may nhỏ. Dù gì hàng hóa xuất ra nhiều, có xưởng riêng chắc chắn sẽ thuận tiện hơn.
Rất nhanh, tôi tìm được một xưởng quần áo sắp phá sản. Diện tích không lớn, nhưng máy móc và công nhân sẵn có. Hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của tôi.
Tôi lập tức sang tên tiếp quản.
Việc kinh doanh ngày một phát triển, đến cuối năm, tôi mở được cửa hàng thứ ba.
Hôm ấy, tôi với Lý Mai đang ở cửa hàng, cô ấy bỗng húc nhẹ vào tay tôi.
Tôi nghi hoặc quay sang, thì thấy cô ấy nhướn cằm ý bảo nhìn ra ngoài.
Nhân viên đang bốc hàng, Hạ Huyên Thực lặng lẽ đi theo sau, giúp khuân vác.
Vì tôi dặn anh ta rảnh thì tránh mặt tôi ra, nên cũng chẳng dám đến gần, chỉ lặng lẽ phụ việc.
Lý Mai thấy lạ:
“ Tôi nghe nói việc làm ăn của anh ta cũng bận bịu, vậy mà còn rảnh đến chỗ mình lấy lòng à.”
Cô ấy chần chừ, nhìn tôi:
“Nói thật đấy Bảo Nhi, cô với Hạ Huyên Thực còn có khả năng quay lại không? Anh ta thay đổi thật đấy.”
Tôi đáp không chút do dự:
“Không có cửa.”
Liếc sang Hạ Huyên Thực đang chuyển hàng, tôi cười khẩy:
“Đàn ông đôi khi đúng là rẻ tiền. Lúc nào cũng tốt với người ngoài, đợi tôi mà quay lại với anh ta, chắc lại biến thành cơm trắng m-á-u muỗi thôi.”
Lý Mai nghĩ cũng đúng, rồi lại hỏi:
“Thế còn thầy Giang?”
Tôi ghi sổ, tay khựng lại:
“Đừng nói linh tinh, thầy Giang người ta tốt là tốt bụng.”
Lý Mai cười trộm, liếc tôi trêu:
“Người ta thể hiện rõ thế rồi, cô mà còn giả vờ không biết thì quá đáng đấy.”
Tôi bị cô ấy chọc cho mặt hơi đỏ, cúi đầu tiếp tục tính sổ.