Có lẽ, Lâm Oánh Giai đã kể cho ông bà nội tụi nó biết tôi làm ăn buôn bán ở đây kiếm được tiền.
Ông bà nó chắc cũng dặn dò trước.
Quả nhiên, vừa bình tĩnh lại là đòi tiền ngay.
“Mẹ, bọn con là con trai mẹ đấy, mẹ không được vô lương tâm.”
“ Đúng, mẹ phải đưa hết tiền cho bọn con, không thì sau này mẹ già rồi bọn con không nuôi đâu, quẳng ra đường đấy.”
Hai đứa trẻ càng nói càng quá đáng. Cái kiểu nói chuyện quen thuộc này, không cần đoán cũng biết là do ông bà nội nó dạy.
Hạ Huyên Thực nghe xong, giận đến mức đứng phắt dậy, mỗi đứa tát một cái:
“Câm miệng! Đây là mẹ tụi mày, ai cho phép tụi mày dám uy h.i.ế.p mẹ!”
Hai đứa nhỏ không phục:
“Là ông bà nội bảo, không đưa tiền thì sau này quẳng bà ấy đi.”
Hạ Huyên Thực tức giận đ-á-nh vào m.ô.n.g bọn trẻ, chúng đau quá khóc ầm lên.
Tôi nhìn thấy cũng chẳng có hứng thú, càng không buồn đau lòng.
Hai đứa nhỏ là dạng gì, tôi quá rõ rồi.
Tôi không thèm để ý bọn họ nữa, đứng dậy bỏ đi.
Chuyện nhà họ Hạ từ lâu tôi không muốn dính vào. Xưởng vừa tiếp quản, còn bao việc phải làm.
Hôm đó, Hạ Huyên Thực lại tìm đến.
Trông anh ta đã già đi rất nhiều. Điều này khiến tôi có đôi chút kinh ngạc. Đời trước, dù đã vào tuổi trung niên, anh ta vẫn luôn là người phong độ nho nhã. Thế mà bây giờ, lại trở thành bộ dạng người không ra người thế này.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu mà chẳng nói lời nào. Thấy tôi chuẩn bị rời đi, anh ta mới buộc phải mở miệng:
“Ngày mai tôi sẽ đưa hai đứa nhỏ về, hôm đó… những lời bọn trẻ nói … thật xin lỗi.”
Có lẽ tận tai nghe được cha mẹ mình đã dạy dỗ bọn trẻ những gì, đối với anh ta cũng là cú sốc không nhỏ.
Tôi cười nhạt:
“Không cần xin lỗi.”
Chưa kịp nói thêm gì thì Lâm Oánh Giai đã vội vàng chạy tới. Ánh mắt cô ta vừa cảnh giác vừa độc địa nhìn chằm chằm tôi:
“Cọp dữ còn không ăn thịt con, cô đúng là tàn nhẫn, đến con ruột của mình cũng không chịu cho tiền.”
Tôi biết, mục đích chính của cô ta chỉ có một — muốn tiền. Còn chuyện số tiền đó có thực sự dùng cho bọn trẻ hay không thì tôi chẳng cần nghĩ cũng biết là chuyện không tưởng.
Những lời chỉ trích của cô ta chẳng khiến tôi tổn thương chút nào, ngược lại còn khiến Hạ Huyên Thực khó chịu.
“Đủ rồi! Con tôi tôi tự nuôi! Đây là chuyện tôi và cô ấy đã thỏa thuận với nhau từ trước, tôi cũng chẳng phải nuôi không nổi! Chuyện trong nhà tôi, không đến lượt cô xía vào!”
Lâm Oánh Giai nghe vậy, vẻ mặt đau khổ nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Đúng lúc đó, chủ cửa hàng bên cạnh mang hàng đến, gọi tôi qua xem:
“Cái khăn quàng mà cô thích lần trước, hôm nay mới về đấy.”
Cửa hàng bên cạnh là một thương hiệu nước ngoài, chuyên bán các loại mũ và khăn quàng cổ. Tôi từng nhìn trúng một chiếc trên tạp chí, nhưng mãi không có hàng.
Vừa nghe có rồi, tôi lập tức đi theo.