Thanh toán xong, tôi nhìn thấy Lâm Oánh Giai cũng theo qua.
Cô ta mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm giá khăn, thấy tôi sảng khoái trả tiền, trong mắt tràn đầy ghen tức.
Quay đầu lại, cô ta lập tức làm bộ làm tịch trước mặt anh ta:
“Anh cả, sinh nhật em sắp đến rồi, anh có thể mua tặng em một cái khăn quàng không? Em để dành tiền, đi làm cũng chẳng dám đi xe buýt, mỗi ngày đạp xe về thị trấn, vừa lạnh vừa mệt, người lúc nào cũng run cầm cập.”
Trước đây cô ta mà than thở kiểu này, Hạ Huyên Thực thế nào cũng mủi lòng. Tuy dạo này anh ta không còn rộng rãi với cô ta như trước, nhưng Lâm Oánh Giai nghĩ chắc là do không ở bên cạnh thôi.
Giờ cô ta tràn đầy tự tin, mắt đảo quanh giá khăn, có lẽ đã nhắm sẵn cái nào trong bụng rồi.
Chỉ tiếc, Hạ Huyên Thực lại không chiều ý cô ta.
Anh ta lạnh nhạt nói:
“Tiền của tôi đều ở chỗ Bảo Nhi rồi, tôi không có.”
Lâm Oánh Giai lập tức nổi đoá, cô ta không tin nổi, lặp lại một câu:
“Anh cả, tiền của anh đều đưa cho Tần Bảo Nhi? Anh điên rồi à? Hai người ly hôn rồi mà!”
Hạ Huyên Thực ghét nhất bị nhắc đến chuyện ly hôn, sắc mặt liền trầm xuống:
“Đó là nợ tôi nợ cô ấy, tôi tự nguyện đưa hết.”
Lâm Oánh Giai suýt nữa thì làm ầm lên.
Tôi đứng bên cạnh nghe mà sốt cả ruột, bèn lạnh giọng:
“Họ Hạ kia, hai người muốn tình chàng ý thiếp thì ra ngoài mà diễn, đừng đứng đây làm mất việc người khác.”
“Với lại, tiền của anh ta cho ai tiêu cũng chẳng liên quan đến tôi, đừng có đổ lên đầu tôi. Tôi đâu có nói muốn tiền của anh ta.”
Hôm đó sau khi náo loạn một trận rồi tan rã trong không vui, Hạ Huyên Thực biến mất một thời gian.
Anh ta lại đưa Lâm Oánh Giai cùng hai đứa nhỏ về quê, rồi một mình quay lại.
Anh ta nhất quyết phải ở lại thành phố G.
Dù tôi đã nói rõ, giữa tôi và anh ta không còn khả năng quay lại, anh ta vẫn khăng khăng ở lại.
Thật ra công việc kinh doanh của anh ta vốn không hợp với nơi này. Nhưng đó là chuyện của anh ta, anh ta đã quyết thì tôi cũng chẳng rảnh mà quản.
Thêm một năm nữa trôi qua, việc làm ăn của chúng tôi cũng càng lúc càng thuận lợi.
Năm mới đến, thương hiệu của chúng tôi cuối cùng cũng mở rộng ra các tỉnh khác, bắt đầu phủ khắp cả nước. Vài năm nay, thương hiệu này đã thật sự tạo dựng được tên tuổi.
Lý Mai cũng đã gặp được người nguyện cùng cô ấy đi đến cuối đời, hai người tổ chức hôn lễ.
Chúng tôi mua nhà cùng một khu biệt thự, lại tiếp tục làm hàng xóm.
Không ngờ, Giang Duật cũng dọn tới.
Thế là việc gặp mặt càng thêm thuận tiện.
Anh ấy cũng hay lấy cớ tôi bận công việc, ăn uống qua loa để chạy đến nấu ăn cho tôi.
Đám cưới của Lý Mai, tôi và Giang Duật đều tham dự. Sau hôn lễ, tôi và Giang Duật dạo bước trên con đường nhỏ giữa mùa hè.