Mùa này muỗi rất nhiều, mà thể chất tôi lại dễ bị muỗi đốt.
Hôm nay còn quên mang lọ nước chống muỗi.
Đang nghĩ ngợi thì Giang Duật lấy từ túi ra một chai nhỏ:
“Cho em này.” Anh ấy đưa cho tôi.
Nhìn chai nước chống muỗi đặt trong tay, tôi sững lại một chút.
Giang Duật mỉm cười dịu dàng:
“Em vốn dễ bị muỗi đốt, lại cứ quên mang theo, thành ra muỗi cứ vây quanh em, hệt như tìm được bữa tiệc buffet.”
Tôi cũng bật cười.
Tôi thoa nước chống muỗi lên cánh tay và cổ, cảm giác mát lạnh lan tỏa.
Hình như từ rất lâu rồi, Giang Duật vẫn luôn nhớ rõ từng thói quen nhỏ nhặt của tôi. Để rồi mỗi khi tôi bận rộn mà quên béng đi, anh ấy sẽ âm thầm chuẩn bị sẵn.
Sự quan tâm của anh ấy dành cho tôi, luôn nhẹ nhàng mà lặng lẽ.
Tôi cong môi cười, muốn trả lại lọ nước cho anh ấy.
Giang Duật không nhận:
“Em cứ giữ lấy đi, bình thường anh cũng đâu cần dùng.”
Tôi cố chấp nhét lại vào tay anh ấy:
“Anh cầm đi, lúc nào em cần thì tìm anh lấy.”
Giang Duật sững người, dường như chưa kịp phản ứng. Anh ấy ngẩn ra một lát, rồi ánh mắt chợt sáng lên.
Tôi cố tình trêu:
“Sao, không muốn giữ giúp em à?”
“Muốn!”
Giang Duật buột miệng.
Trong mắt anh ấy là niềm vui không giấu được.
“Anh rất muốn.”
Việc tôi bằng lòng để món đồ hay dùng ở chỗ anh ấy, cũng chính là ngầm đồng ý để anh ấy mãi ở bên tôi.
Giang Duật hiểu rõ điều đó, nên vô cùng xúc động.
Tôi nở nụ cười, tiếp tục sải bước.
Anh ấy đi bên cạnh tôi, cánh tay khẽ động, sau lần thử dò xét ban đầu mà thấy tôi không hề né tránh, liền nắm chặt lấy tay tôi.
Sau một hồi im lặng, anh ấy bỗng gọi:
“Bảo Nhi.”
“Ừm?”
Anh ấy khẽ cười, không nhịn được lại gọi thêm một tiếng:
“Bảo Nhi, anh … anh thật sự rất thích em.”
“Bảo Nhi, giây phút này, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.”
Tôi nghe mà má nóng bừng, không nhịn được bật cười:
“Lớn đầu rồi còn sến sẩm như vậy à.”
Thật không ngờ Giang Duật vốn nhìn lạnh lùng nghiêm túc, lại có lúc ngọt ngào thế này.
Nhưng tôi rất thích nghe.
Tôi cũng nắm lại tay anh ấy, coi như hồi đáp.
Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người chúng tôi quấn quýt kéo dài.