[THẬP NIÊN 80] Sống lại từ bỏ nhà chồng

Chương 40

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~2 phút

Khoảnh khắc yên bình hạnh phúc ấy liền tan biến khi gặp Hạ Huyên Thực ngoài khu nhà.

Vẻ mặt Hạ Huyên Thực vốn còn bình tĩnh, nhưng khi thấy tay tôi và Giang Duật nắm chặt lấy nhau, lập tức tối sầm.

Tôi chẳng hề có ý lảng tránh.

Tôi và Giang Duật đều độc thân, yêu đương tự do, đâu cần phải kiêng dè ai.

Nhưng tôi lại không ngờ, Hạ Huyên Thực lại ra tay.

Hạ Huyên Thực mặt mày u ám bước đến.

Ngay giây tiếp theo, anh ta liền đ.ấ.m thẳng vào mặt Giang Duật.

Giang Duật lập tức đ-á-nh trả.

Tôi hoảng quá suýt hét lên:

“Hạ Huyên Thực, anh điên à!?”

Tôi vội vàng lao tới can, nhưng hai người họ đ-á-nh nhau túi bụi.

Giang Duật nhìn bề ngoài nho nhã tri thức, nhưng ra tay cũng chẳng khách sáo.

Chỉ chốc lát, Hạ Huyên Thực bị đ-á-nh ngã xuống đất.

Ăn mấy cú đ.ấ.m rồi, anh ta lại đè Giang Duật xuống.

Nhìn nắm đ.ấ.m của anh ta sắp giáng xuống mặt Giang Duật, tôi cuống quýt lao tới đẩy Hạ Huyên Thực ra.

Anh ta không phòng bị, bị tôi xô ngã.

Tôi vội đỡ Giang Duật dậy, lo lắng:

“Anh không sao chứ?”

“Không sao, vài vết này chẳng đáng gì.”

Giang Duật vẫn cười dịu dàng, nhưng tôi thì xót ruột vô cùng.

Nhìn vết bầm nơi khóe môi anh ấy, tôi quay sang trừng Hạ Huyên Thực, ánh mắt đầy tức giận.

Hạ Huyên Thực cũng lồm cồm đứng dậy. Tôi không nói không rằng, sải bước đến trước mặt anh ta, vung tay tát mạnh một cái.

Trong ánh mắt sững sờ không dám tin của anh ta, tôi lại giáng thêm một cái nữa.

“Cái tát đầu tiên, là vì anh không có tư cách động vào Giang Duật. Cái tát thứ hai, là vì bao năm nay anh nợ tôi. Ly hôn rồi mà còn dây dưa, cái kiểu hối hận giả tạo của anh khiến tôi buồn nôn. Từ giờ trở đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Giang Duật nữa.”

Tôi chưa từng tức giận và lạnh lùng như vậy, khiến Hạ Huyên Thực đứng ngây người rất lâu, chưa hoàn hồn.

Mặt anh ta bầm tím, m-á-u rỉ nơi khóe môi, nhưng cũng chẳng buồn lau, cứ đứng đó thất thần.

Giang Duật bước đến ôm lấy vai tôi.

Hạ Huyên Thực đỏ hoe mắt, run run mở miệng:

“Bảo Nhi, xin lỗi … mấy năm nay, đều là anh sai…”

“Đủ rồi. Giờ nói gì cũng vô nghĩa. Anh đi đi. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo công an.”

Dứt lời, tôi nắm tay Giang Duật đi vào khu nhà.

Đến khi chúng tôi đi xa rồi, Hạ Huyên Thực vẫn đứng yên bất động tại chỗ.

[THẬP NIÊN 80] Sống lại từ bỏ nhà chồng

Chương 40