Còn năm nay, dự án cũ đã khép lại, dự án mới vẫn chưa bắt đầu, vì không quá bận rộn, anh đã cho cấp dưới nghỉ phép trước, bản thân anh cũng theo đó mà nhàn rỗi.
Ở nhà một ngày, tối đến anh đếm thời gian, ước chừng tiệc tất niên của Bảo Bối Tinh Cầu chắc đã kết thúc, liền gọi điện cho cô.
Ban đầu chỉ muốn nghe giọng cô là được, nghe giọng rồi lại muốn gặp cô, gặp được người rồi lại có chút không thỏa mãn, như có ma xui quỷ khiến mà nắm lấy tay cô.
Ngay lúc này, nghe câu hỏi của Diệp Vi, trong đầu Dương Chinh Minh chỉ có một vấn đề.
Anh nên thừa thắng xông lên đề nghị cùng cô đón năm mới thì tốt hơn, hay nên lấy lùi làm tiến… Anh chọn vế sau, nói: "Tạm thời chưa nghĩ ra, hôm nay cậu tôi gọi điện bảo tôi đến nhà cậu ăn bữa cơm tất niên, nhưng tôi không muốn đi lắm, nên có lẽ sẽ ngủ ở nhà, đến giờ thì ăn qua loa một bữa."
Diệp Vi do dự nói: "Dù sao cũng là ăn Tết, cũng không thể quá qua loa như vậy chứ."
Dương Chinh Minh cười nói: " Tôi một mình, chuẩn bị nhiều món thì lãng phí, ít thì lại không có hứng làm, đành phải ăn qua loa thôi."
"Anh có thể đi tìm bạn bè."
"Họ đều có gia đình rồi, tôi xen vào không tiện lắm."
Diệp Vi nghe ra điều gì đó, ngẩng mắt nhìn anh.
Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, theo hàng mi cô cong lên, lấp lánh rơi vào trong mắt cô.
Dương Chinh Minh như bị mê hoặc, từng chút một lại gần cô, khẽ hỏi: "Vi Vi, em có muốn đón năm mới cùng anh không?"
Dù trong lòng đã có linh cảm, nhưng nghe lời này, Diệp Vi vẫn đột nhiên mở to mắt hơn, đầu cũng "xoạt" một cái quay sang hướng khác, nhìn về phía màn đêm đen kịt phía trước, rất lâu sau, khẽ cắn môi nói: "Em cũng có gia đình."
"Anh cũng muốn gặp em trai và em gái em."
Lời này nói ra, hình như, hình như…
Hình như là gì, Diệp Vi không diễn tả được, nhưng cô biết là không đúng lắm, cô liếc mắt hỏi: "Anh lấy thân phận gì để gặp em trai và em gái của em?"
Câu hỏi này đúng ý Dương Chinh Minh.
Anh không do dự nói ra lời mà mình đã muốn hỏi từ đêm đầu tiên đưa Diệp Vi đến cửa khu tập thể nhà máy cơ khí: "Vi Vi, anh thích em, em có muốn làm bạn gái của anh không?"
Ban đầu, Dương Chinh Minh muốn hỏi Diệp Vi câu này vào Tết Dương lịch, nhưng sau khi biết lịch trình cuộc thi tuyển chọn do Bảo Bối Tinh Cầu tổ chức, anh đã lùi thời gian lại nửa tháng.
Nhưng sau khi hẹn thời gian với cô, đặt nhà hàng, chuẩn bị hoa tươi, hôm đó anh lại đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Vi, biết công ty cô tạm thời có chuyện cần cô quay về giải quyết, lại không chắc khi nào mới xong, bữa ăn đó tự nhiên cũng chìm vào quên lãng.
Sau đó cô bận tối mặt tối mũi, muốn gặp cô một lần cũng khó, nói gì đến chính thức tỏ tình.
Vì vậy anh nghĩ thôi cứ đợi thêm chút nữa, ăn Tết xong, mùng 8 là tròn hai năm họ quen nhau, đề cập vào ngày đó có lẽ sẽ ý nghĩa hơn.
Nhưng kế hoạch thường không theo kịp thay đổi, chưa đến Tết mà anh đã không nhịn được nữa rồi.
So với việc Dương Chinh Minh hỏi cô có muốn đón năm mới cùng anh không, khi nghe câu hỏi này, Diệp Vi bình tĩnh hơn nhiều.
Họ quen nhau gần hai năm rồi, thời gian không hề ngắn, gần một năm nay cũng tiếp xúc rất nhiều, đã có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Dù khi mới nhìn thấy các bình luận trực tiếp, Diệp Vi từng nghĩ khi yêu đương phải xem bình luận trước, nếu trên đó nói hợp thì yêu, không hợp thì thôi.
Nhưng cô và Dương Chinh Minh qua lại lâu đến vậy rồi, trên bình luận cũng chưa từng xuất hiện thảo luận nào liên quan đến đời sống tình cảm cá nhân của cô, có thể là do đã có nhưng cô không nhìn thấy, hoặc là cô quá kín tiếng, người trên bình luận không rõ tình trạng tình cảm của cô.
Vì đã không thể nhận được lời tiết lộ trước, chi bằng cứ thuận theo ý mình mà làm.
Nếu thuận theo ý mình, Diệp Vi thích Dương Chinh Minh, dù anh trong lòng cô chưa quan trọng đến mức đó, nhưng cô bằng lòng yêu đương với anh một đoạn thời gian.
Anh ấy đẹp trai mà, cũng chẳng có thói xấu gì, mới quen còn hút thuốc, giờ thì ngay cả thuốc cũng đã bỏ rồi.
Yêu đương với anh ấy, bất kể có đi đến cuối cùng được không, chắc chắn là không thiệt.
Mà cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ sau lần hé môi trước đó, chỉ là gần đây công việc quá bận, không mấy bận tâm đến chuyện tình cảm cá nhân.
Bây giờ anh ấy đã đề xuất, cũng không cần kéo dài thêm nữa, Diệp Vi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được."
Dương Chinh Minh lập tức mặt mày hớn hở, nói: "30 Tết anh sẽ đến sớm."
"Được—"
Chữ " được" của Diệp Vi còn chưa nói xong, chợt nhận ra, lập tức vừa tức vừa buồn cười, rút tay khỏi tay anh, vỗ một cái vào mu bàn tay anh nói: "Yêu đương và đón năm mới cùng nhau chỉ có thể chọn một trong hai!"
"Thôi được, anh chọn yêu đương."
Diệp Vi liếc nhìn anh: "Anh thất vọng lắm à?"
"Không có." Dương Chinh Minh nặn ra nụ cười, nhưng khóe môi còn chưa cong lên đã không kìm được nữa, vẻ mặt thoải mái hẳn, kề sát Diệp Vi nói, "Anh rất vui!"
Anh ôm lấy mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô ở cự ly gần, trịnh trọng nói: "Anh đã, rất lâu, rất lâu, rất lâu rồi, không còn vui vẻ như vậy nữa."