Diệp Vi chưa bao giờ tự cho mình là người hay xấu hổ, nhưng bị anh nhìn như vậy, cô vẫn có chút không đỡ nổi, ánh mắt vô thức nhìn lung tung, cho đến khi giọng nói trầm khàn của anh lại vang lên: "Vi Vi, anh có thể hôn em không?"
Không đợi cô trả lời, môi anh đã áp lên.
--- Chương 89 --- Năm 1994, Nhà nước ban hành "Về việc đẩy mạnh cải cách nhà ở đô thị..."
Vào ngày 30 Tết, Diệp Vi vẫn cùng Dương Chinh Minh dùng bữa.
Nhưng bữa ăn này là ăn vào buổi trưa, mà người dân Thượng Hải đều ăn bữa cơm tất niên vào buổi tối, nên theo Diệp Vi, đây không nên tính là bữa cơm tất niên.
Tuy nhiên Dương Chinh Minh lại cho rằng nó được tính, nơi anh sống thời thơ ấu có rất nhiều thanh niên trí thức, những người này đến từ khắp mọi miền đất nước, thời gian ăn cơm tất niên của họ cũng khác nhau, không chỉ có người ăn vào buổi trưa, mà còn có người nửa đêm dậy chuẩn bị, ăn xong trước khi trời sáng.
Theo anh, bất cứ bữa ăn nào trong ngày này cũng đều có thể là bữa cơm tất niên.
Đương nhiên, nếu trên bàn ăn chỉ có một mình anh thì không tính.
Bữa ăn thì được ăn ở nhà Dương Chinh Minh, "cái nhà" này, ý là căn nhà mà mẹ anh để lại cho anh.
Bao nhiêu năm nay, anh vẫn chưa bán căn nhà đó, nhưng để sống thoải mái hơn, sau khi có tiền anh đã mua luôn căn bên cạnh, đập thông hai căn, sửa sang lại thành một phòng ngủ một phòng khách, cũng có bếp và nhà vệ sinh.
Bếp rất ít khi được dùng, Dương Chinh Minh hiếm khi nấu ăn ở nhà, một là công việc bận rộn, hai là anh không chú trọng ăn uống, so với nấu ăn, anh thà ra ngoài ăn tạm bợ qua loa một chút.
Nhưng tài nấu ăn của anh cũng khá ổn, món lươn xào dầu nóng làm không hề thua kém quán ăn bên ngoài, món canh măng và thịt muối cũng thật sự rất tươi ngon, Diệp Vi ăn kèm hết một bát cơm lớn.
Ăn no uống đủ, Dương Chinh Minh dọn dẹp đơn giản một chút, cầm theo khăn quàng cổ và áo khoác, cùng Diệp Vi đi dạo.
Hôm nay trong ngõ hẻm rất náo nhiệt, so với đó là con phố thương mại bên ngoài có vẻ hơi vắng vẻ, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường dài, rất nhanh đã đến Bến Thượng Hải.
Gió bên sông rất lớn, trời rất lạnh, Diệp Vi hôm nay mặc một chiếc áo len cổ lọ nên không quàng khăn. Trong xe và ở nhà anh không cảm thấy gì, nhưng đến bên sông, gió lạnh len qua kẽ len chui vào, lạnh đến mức cô không nhịn được mà rụt cổ lại.
Dương Chinh Minh thấy vậy, tháo khăn quàng cổ xuống, bước một bước dài đến trước mặt cô, quàng cho cô.
Cứ đối mặt như vậy, tầm mắt Diệp Vi vừa vặn rơi trên cổ anh.
Cổ anh không thô, nhưng cũng không quá mảnh mai, vừa vặn, đường cong yết hầu rõ nét, xương quai xanh cũng rất rõ ràng, nhìn xuống nữa thì không thấy rõ rồi.
Ừm, hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ tròn thấp.
Trông có vẻ anh cần chiếc khăn này hơn cô, nên cô đã ngăn hành động của anh, nói: "Anh tự quàng đi."
"Anh không lạnh." Dương Chinh Minh nói xong, tiếp tục hành động trên tay.
Chiếc khăn hơi dài quấn mấy vòng trên cổ cô, sau đó được thắt thành một nút lớn, Diệp Vi đành phải ngăn anh lại lần nữa, lần này cô nói: "Để em tự làm vậy."
Sau khi cô chỉnh lại, chiếc khăn quàng cổ trông quả thực đẹp hơn nhiều, chiếc khăn màu trắng và chiếc áo khoác dạ màu đỏ rực trên người cô cũng rất hợp, tôn lên nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ.
Dương Chinh Minh nhìn cô, không nhịn được mà bước tới một bước, cúi đầu muốn hôn môi cô.
Nhưng còn chưa hôn được, cả hai đã nghe thấy tiếng "đoàng đoàng đoàng" vang lên, cùng nhau quay đầu nhìn về phía nguồn âm thanh, chỉ thấy hai đứa trẻ con đang chơi pháo nổ.
Diệp Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chợt nhớ đây là giữa chốn đông người.
Dù đã là những năm chín mươi, người ôm hôn nhau trên phố đã không còn hiếm thấy nữa, nhưng cô chưa từng làm chuyện này, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, thế là đẩy Dương Chinh Minh ra, nói: "Về thôi!"
Diệp Vi không quay lại nhà Dương Chinh Minh nữa, đến dưới lầu nhà anh, cô trực tiếp lên xe về.
Đến khu tập thể nhà máy cơ khí, trước khi Diệp Vi chuẩn bị xuống xe, Dương Chinh Minh đã gọi cô lại, anh từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ to bằng lòng bàn tay, nói: "Quà năm mới."
Diệp Vi ngẩn ra nói: "Em không có chuẩn bị quà cho anh."
"Em có thể đến ăn cơm tất niên cùng anh, đó chính là món quà năm mới tốt nhất rồi."
Dương Chinh Minh mở hộp, bên trong là một sợi dây chuyền đeo tay, anh lấy dây chuyền ra nói: "Một thời gian trước đi ngang qua cửa hàng này, thấy sợi dây này trên tủ kính trưng bày, đột nhiên cảm thấy rất hợp với em, nên anh đã mua nó."
Vốn định tặng vào lúc chính thức tỏ tình, vì thời gian tỏ tình đã bị lùi từ trước Tết sang sau Tết, chiếc hộp này liền được anh để ở nhà. Ai ngờ còn chưa ăn Tết, mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước, thế là sợi dây chuyền này liền trở thành quà năm mới.
Nhưng Dương Chinh Minh không nói nhiều như vậy, chỉ kéo tay Diệp Vi, vén tay áo cô lên, đeo sợi dây chuyền vào cổ tay cô, sau đó ghé sát lại, hôn lên môi cô nói: "Chúc mừng năm mới."
Kết thúc nụ hôn, Diệp Vi nói: "Chúc mừng năm mới."