Việc đầu tiên Chân Thiên Kim – Chúc Thanh Dao – làm sau khi trở về, chính là lật xem đơn chuẩn bị yến thọ của tổ mẫu.
“Tỷ Tỷ, cá thìa trên đơn này giá ghi là mười lượng một con, nhưng ở Tây Thị chỉ hai lượng.”
“Còn Long Tỉnh Minh Tiền, trà thất ở phía nam thành bán rẻ bằng nửa.”
“Một trang này tính ra, cao hơn giá thị trường đúng hai ngàn lượng bạc.”
Nàng nhẹ giọng nói, lời lẽ ôn nhu, nhưng từng câu như d.a.o cắt.
Tựa như đã khẳng định chắc chắn, ta tham ô bạc nhà họ Chúc.
Phụ thân ta nhìn nàng đầy khen ngợi, ca ca Chúc Thừa Tuyển thì trừng mắt nhìn ta tức giận.
Ta không còn như kiếp trước, gân cổ biện giải.
Chỉ nhàn nhạt mỉm cười:
“Muội muội tài giỏi như vậy, không bằng để muội lo liệu yến thọ lần này của tổ mẫu?”
Hôm đó, trong yến thọ của tổ mẫu, quan lại quyền quý trong thành kẻ thì nôn mửa, người thì tiêu chảy, ai nấy mặt mày nhăn nhó.
Còn Quận chúa Giản An – người thầm thương ca ca ta – vì tranh giành không được bô tiểu, đã đại tiện ngay trước mặt chúng khách.
Chấn động cả kinh thành.
1
Ta trọng sinh về đúng ngày Chúc Thanh Dao được đón về nhà họ Chúc.
Mọi việc diễn ra giống hệt như kiếp trước.
Tờ đơn yến thọ ta mất ba ngày sắp xếp cẩn thận, chỉ cần vài lời của nàng đã thành bằng chứng ta tham ô bạc của Chúc gia.
Chưa kịp ta mở miệng giải thích,
Phụ thân đã nhìn nàng đầy khen ngợi:
“Thanh Dao quả nhiên giống mẫu thân con, tuổi còn nhỏ mà đã giỏi giang như vậy.”
Ca ca Chúc Thừa Tuyển thì nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng:
“Ngươi biết rõ bản thân không phải người Chúc gia, nên muốn vơ vét bạc mang đi?”
“Không khai thật giá, đến cả người nhà cũng lừa dối?”
Ta suy nghĩ một chút.
Không biện giải rằng cá thìa là tổ mẫu đích danh dặn ta phải đặt loại tươi nhất.
Còn trà Long Tỉnh Minh Tiền là để chuẩn bị cho vị hôn thê của ca ca – Quận chúa Giản An. Nàng rất kén chọn, phải là trà hạng nhất mới chịu uống.
Những nguyên liệu khác, cũng đều hợp khẩu vị của các quý nhân trong triều đình.
Nhưng ta không nói ra nữa.
Chỉ cúi đầu, bình thản nhận lỗi:
“Giá cả này là do các cửa hàng báo lên, là ta lười biếng không đích thân đi so sánh, nên mới bị gạt.”
“Tuy ta theo bên tổ mẫu học được ít nhiều chuyện quản gia, nhưng nhãn giới vẫn còn hạn hẹp.”
“Nay thấy muội muội thông minh nhanh nhẹn, chi bằng để nàng phụ trách yến thọ của tổ mẫu, cũng là lẽ phải.”
Ta nhận lỗi nhanh đến nỗi khiến Chúc Thừa Tuyển bất ngờ sững lại, quay sang nhìn Chúc Thanh Dao.
Gặp phải ánh mắt cầu khẩn của nàng, hắn có chút d.a.o động.
Phụ thân trầm ngâm một lúc, gật đầu:
“Cũng không phải không được.”
“Nghe nói Thanh Dao ở nhà cha mẹ nuôi, tuổi nhỏ đã lo liệu hết việc trong nhà.”
Ánh mừng rỡ trong mắt Chúc Thanh Dao không thể che giấu được.
Nhưng nàng lập tức thu lại nụ cười, rụt rè nhìn ta:
“Tỷ Tỷ, thế này không ổn đâu?”
“Nghe ca ca nói, hậu viện Chúc gia từ trước đến nay đều do chị quản lý, giờ muội mới về, sao có thể…”
Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng:
“Muội muội cần gì khách sáo, vốn dĩ muội là đích nữ của Chúc gia, những việc trong hậu viện, ta cũng chỉ là thay muội lo liệu mà thôi.”
“Nay muội trở về, đương nhiên nên trả về chỗ cũ.”
“Chỉ tiếc rằng mẫu thân đã khuất, muội không còn cơ hội được gặp người nữa.”
Nhắc tới mẫu thân Chúc gia đã qua đời nhiều năm trước,
Chúc Thanh Dao mắt đỏ hoe, nhào vào lòng ca ca.
“Tất cả đều do muội về trễ, không kịp gặp nương một lần …”
Chúc Thừa Tuyển siết chặt nàng:
“Nếu mẫu thân thấy muội đoan trang xinh đẹp thế này, nhất định sẽ vui mừng vô cùng.”
Phụ thân cũng thở dài:
“Mẫu thân con mà biết con giỏi giang như thế, nhỏ tuổi đã có thể lo liệu yến thọ, dưới suối vàng cũng sẽ vui lòng.”
2
Ta nhìn bọn họ cha hiền con hiếu, chỉ thấy nực cười.
Kiếp trước, khi Chúc Thanh Dao chỉ ra đơn giá nguyên liệu, ta không hiểu được ánh mắt của phụ thân và ca ca.
Chỉ nhớ lời ca ca nói với ta trước khi đón nàng về:
“Thời Vận, muội lớn lên ở Chúc gia, thân thiết với ta và phụ thân chẳng khác gì ruột thịt.”
“Dù Thanh Dao trở về, muội vẫn là nữ nhi của Chúc gia, là người thân của chúng ta.”
Ta đã tin.
Thật lòng xem bọn họ là người một nhà.
Vì thế, khi bị Chúc Thanh Dao chất vấn, ta còn mỉm cười giải thích:
“Nguyên liệu cũng có phẩm chất khác nhau, yến thọ của tổ mẫu cần dùng loại tốt …”
Chưa nói xong, nàng đã rơi lệ:
“Do muội lớn lên trong nhà thương nhân, ngày ngày tính toán bạc tiền.”
“Là muội quá tầm thường, sao sánh được với phong thái của tỷ tỷ.”
Không phải như vậy …
Ta đem hết bảng so sánh giá cả, chất lượng nguyên liệu các nơi ra đối chiếu.
Chứng minh giá ta ghi là giá chuẩn trên thị trường, nguyên liệu chọn đều là loại hảo hạng nhất.
Tổ mẫu trước đó đã mời đại sư đoán mệnh, nói năm nay bà gặp kiếp nạn.
Yến thọ sáu mươi tuổi này phải càng long trọng, càng có nhiều khách quý, thì mới bình an qua nạn.
Vì vậy, yến thọ lần này cần mọi thứ tốt nhất.
May mà phụ thân và ca ca hiểu rõ tầm quan trọng.
Yến thọ vẫn do ta chủ trì.
Ta không phụ kỳ vọng, khiến yến thọ tổ mẫu lộng lẫy huy hoàng.
Chữ “hiếu” của phụ thân Chúc Quang Đốc lọt vào mắt lão Thừa tướng – sư phụ hắn.
Ngài đích thân viết tấu chương, đề cử hắn làm Thừa tướng kế nhiệm.
Quận vương vốn có thành kiến với ca ca, cũng vì vậy chủ động nói tới hôn sự giữa ca ca và con gái mình – Quận chúa Giản An.
Còn Chúc Thanh Dao thì thuận lợi bước vào vòng giao thiệp của các tiểu thư quyền quý.