Đúng lúc Thế tử của Hà Trung vương nhập kinh, vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với Quận chúa.
Tề vương mừng rỡ, ngày ngày thúc đẩy hai người.
Thế tử diện mạo anh tuấn không kém Chúc Thừa Tuyển, văn tài vượt hắn một bậc, văn võ song toàn, công phu không tầm thường.
Quận chúa sao có thể không động lòng?
Nàng chủ động để Tề vương đòi hủy hôn.
Tề vương đã có ý ấy từ trước, lập tức dứt khoát đoạn tuyệt, không cho Chúc Thừa Tuyển cơ hội níu kéo.
Mất đi cây đại thụ Tề vương phủ, Chúc Thừa Tuyển chỉ còn cách quen lại với thân phận quan ngũ phẩm.
Những người ngày trước nịnh hót phụ tử họ, nay đều trở mặt không nhận người, chốn chốn đối đầu, cản trở.
Nhất là Chúc Quang Đốc, kẻ từng tự cho mình liêm khiết, làm Ngự sử đại phu, thường xuyên dâng sớ hạch tội người khác.
Giờ bị quả báo, bị người ta tấu chơi lại mỗi ngày, đến mức Thánh thượng nghe tên cũng chán ngán.
Mà chuyện khiến Chúc gia càng thêm đau đầu, vẫn còn chưa dứt.
Lão phu nhân sau khi chọn xong lễ vật tạ tội gửi khắp nơi, lại phát hiện không trả nổi bạc.
Đến khố phòng kiểm tra, phát hiện ngoài mấy món gia cụ lớn và vài thứ lặt vặt không đáng giá, những thứ còn lại đã bị dọn sạch từ lâu.
Người đầu tiên bà nghi ngờ, tất nhiên là ta.
Song hôm ta cùng Chúc Thanh Dao giao lại chìa khóa, đã nhờ quản gia kiểm kê kỹ càng.
Những vật mất kia đều là trong thời gian nàng quản lý mà biến mất.
Bà nghĩ nát óc, vẫn không hiểu nổi.
Một nữ nhi khuê phòng như Chúc Thanh Dao, sao có thể tiêu xài tới mức đó?
Mà nàng lại chẳng quen thuộc kinh thành, thì làm cách nào đem những món đồ hiệu cầm không thu nhận, mà đổi được thành bạc trắng?
17
Chúc Thanh Dao lần nữa quay về, thế nhưng vận mệnh đã không còn giống lần trước.
Thuở ấy, phụ tử Chúc thị còn mang vẻ yêu thương chân thành, vui mừng khôn xiết đón nàng trở về.
Nhưng lần này, ai nấy đều mang đầy lửa giận.
Tây vực lũ lụt, Bắc địa chiến loạn, Khâm Thiên Giám đoán định mùa hè năm nay tất có đại họa, nguyên do chính là vì tai tinh quay lại kinh thành.
Chúc Quang Đốc bị khiển trách mấy lượt, cái danh tai tinh này sợ rằng sẽ rơi lên đầu Chúc Thanh Dao, liên lụy đến cả Chúc gia.
Hắn có lòng muốn lo liệu cho yên chuyện, nhưng lo liệu quan hệ, tất phải tốn bạc.
Còn Chúc Thừa Tuyển thì ôm đầy sầu muộn.
Thế tử Hà Trung vương tiêu tiền như nước, ngày ngày dỗ dành Quận chúa Giản An cười vui rạng rỡ.
Hắn muốn tranh đấu với tình địch một phen, nhưng khốn nỗi hầu bao cạn kiệt, đến cả một món lễ vật quý cũng không lo nổi.
Tình cảm dành cho Chúc Thanh Dao mỏng manh từ lâu, nay lại càng chẳng còn vương sót. Cả nhà chỉ muốn truy lại gia sản từ tay nàng.
Còn Tổ mẫu, trong lòng chỉ có oán hận.
Từ sau yến thọ, bà mắc phong hàn, dùng thuốc lại càng thêm nặng.
Bệnh vốn ba năm ngày khỏi, nay nửa tháng cũng chưa dứt.
Bà nhớ đến lời đại sư phán định: "Mệnh trung có một kiếp này."
Thọ yến càng náo nhiệt, bà càng khỏe mạnh; nhưng yến tiệc vừa rồi loạn đến không thể tả, chẳng phải chính là...
Nghĩ tới đây, bà run cả tim gan, càng hận tai tinh vừa trở lại kia thấu xương.
Chỉ mong tìm lại bạc xong, sẽ mời đại sư làm phép trừ tai giải nạn.
Mỗi người một bụng tâm cơ.
Đến khi nghe ba chữ "tiêu hết rồi" từ miệng Chúc Thanh Dao thốt ra, sắc mặt ba người lập tức đen như đáy nồi.
“Chúc gia chúng ta có biết bao nhiêu bạc? Ít nhất cũng có vài vạn lượng!”
“Ngươi chỉ mới về nửa tháng, mà đã tiêu sạch rồi ư?”
Chúc Thanh Dao mặt mày thản nhiên, ngữ khí nhàn nhạt đáp:
“Thế gọi là nhiều sao? Ta vào sòng bạc, chỉ một canh giờ là có thể thua sạch.”
“Số bạc này là ta tiêu, thì sao chứ?”
“Những năm ta bôn ba bên ngoài, cô đơn tịch mịch, chịu không biết bao khổ cực, chẳng phải đều do các người nợ ta sao?”
“Vả lại, mấy năm qua các người mới tích góp được chút gia sản như vậy, đã dám chê ta tiêu nhiều. Sao không tự hỏi các người nỗ lực đã đủ chưa?”
Tổ mẫu nghe xong, tức đến ôm ngực, há mồm phun ra một búng máu.
Chúc Thừa Tuyển thì giận dữ không tin, túm lấy tóc Chúc Thanh Dao, muốn nàng giao ra bạc còn lại.
Hai huynh muội đánh nhau túi bụi ngay trong phòng.
Mà ta, xem náo nhiệt đã đủ, lặng lẽ thu dọn tay nải, mang theo hộ tịch mới vừa được cấp, rời khỏi Chúc gia.
18
Ta mở tiệm ở Đông thị.
Một tiệm bán hoa, một tiệm bán rượu.
Hai sản nghiệp này vốn là hồi môn của dưỡng mẫu, ta đã quản lý nhiều năm, cũng đúc rút được không ít kinh nghiệm.
Chẳng qua hơn một tháng, đã bắt đầu sinh lời.
Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, Chúc gia lại có biến mới.
Mùa hạ năm ấy, thiên tai nhân họa liên miên.
Dường như trừ kinh thành, khắp nơi đều rối ren hỗn loạn.
Thánh thượng lại càng mê tín chiêm tinh, tin chắc rằng trong thành có tai tinh nhập kinh.
Chúc gia lập tức trở thành tâm điểm.
Không ít đại thần sợ bị vạ lây, dốc hết thủ đoạn, ép cho bằng được tội danh “tai tinh” lên đầu Chúc Thanh Dao.
Nàng bị nhốt lại đại lao, lập tức xử trảm.
Ngày hành hình, ta đứng ở nơi xa, lặng lẽ nhìn một cái.
Xem như trả lại món nợ đời trước, khi nàng từng tận mắt nhìn ta chết.
Còn Chúc Quang Đốc và Chúc Thừa Tuyển, bị biếm đến Lĩnh Nam, phải đi bộ đến nhậm chức.
Đường sá xa xôi, gian khổ trùng trùng, hạng văn thần như bọn họ, ít có ai chịu nổi.
Phần nhiều đều c.h.ế.t dọc đường.
Ta chẳng còn hứng thú, cũng chẳng muốn đi xem.
Mà Lão phu nhân sau khi hay tin, liền lấy một đoạn bạch lăng, tự treo cổ mà chết.
Hai cha con nhà họ Chúc bị ép rời kinh gấp, ngay cả t.h.i t.h.ể bà cũng chẳng kịp thu dọn.
Ta nghĩ một hồi, tự bỏ bạc ra mua một cỗ quan tài đơn sơ, thay bà liệm xác nhập thổ.
Thuở nhỏ, ta cũng từng được nuôi lớn trong phòng bà, tuy bà chẳng yêu thương gì, nhưng ta cũng học được nhiều đạo lý và bản lĩnh từ bà.
Những điều ấy, sẽ giúp ta sống tốt ở kiếp này.
Thế cũng coi như, trả hết ân tình.
Khi cây khô đ.â.m chồi, ta cuối cùng cũng nhận được một bức họa chân dung.
Trong tranh, nữ tử búi tóc thanh nhã, lông mày cong tựa trăng non, ánh mắt ôn nhu hiền hòa.
Chính là mẫu thân ruột của ta.
Người đưa tranh nói: “Đi về phía tây nam, trong vòng bảy ngày ắt sẽ gặp.”
Ta bất giác sinh lòng bối rối, cúi đầu tính toán thời gian đóng cửa tiệm để lên đường.
Một nhành liễu non lướt qua trước mắt, ta ngẩng đầu nhìn.
Người kia khóe môi mỉm cười, gương mặt tràn đầy từ ái, giống hệt trong bức họa.
《Hết》