14
“Bổn quận chúa thấy, gọi đến rất là cần thiết!”
Người lên tiếng, chính là Quận chúa Giản An.
Nàng vừa tìm được chỗ thay xiêm y, giữa hè nóng bức, mà còn khoác thêm áo choàng dài tận mắt cá.
Dù vậy, mùi xú uế trên người vẫn không át được.
Gương mặt giận dữ, lông mày dựng ngược:
“Nếu ta biết là ai khiến ta mất mặt thế này, ta nhất định lột da rút gân!”
Giọng nói lạnh lẽo như gió rét, khiến Chúc Thanh Dao rùng mình một trận, vội cúi đầu không nói gì.
Người của phủ Kinh Triệu tới rất nhanh.
Không giống như là đột ngột nhận án, mà như thể đã chuẩn bị từ trước.
Chỉ chưa đầy một khắc, đã áp giải không ít nha hoàn mụ phụ ra.
Trên mặt trên người đều có thương tích, rõ ràng đã bị tra khảo.
Vừa thấy tổ mẫu, tất cả phủ phục cầu xin.
Phu nhân nấu nướng nước mắt đầy mặt:
“Lão phu nhân, nô tỳ bị oan! Cá thì đã hư thối, nô tỳ không dám làm.”
“ Nhưng tiểu thư Thanh Dao nói nếu không làm cho tốt, sẽ đuổi khỏi phủ.”
Người làm món nguội cũng khóc lóc:
“Mộc nhĩ và thạch rau câu đều làm từ hôm qua, là do nô tỳ tự lừa mình dối người, mong hôm nay không sao …”
“Tiểu thư Thanh Dao bán đi một nửa đầu bếp, một người làm việc của hai người.”
“Nếu đều làm mới hôm nay, căn bản không kịp.”
Quản sự khố phòng quỳ rạp khấu đầu:
“Tiểu thư Thanh Dao tiếp quản gia vụ, hầu như dọn sạch cả kho, giá cả vật phẩm mua vào chênh lệch rõ ràng.”
“Ta từng muốn bẩm báo lão gia và thiếu gia, nhưng nàng đe dọa ta biết điều thì im miệng.”
“Gần đây nàng hay cùng Lý quản sự bàn bạc.”
“Ta từng theo dõi, phát hiện họ mua đồ từ thương nhân gian trá ở Tây thị, nấm tuyết, quả khô đều là hàng tẩm lưu hoàng.”
Chúng người thi nhau kể tội.
Dưới uy thế của quan phủ, biết gì khai nấy.
Chúc gia đến đây, mất hết mặt mũi.
Tổ mẫu vốn thẳng lưng, nay cũng dần cúi xuống.
Còn Chúc Thanh Dao thì câm như hến, quỳ phục tuyệt vọng.
Quận chúa Giản An xắn tay áo, tiến lên, tát thẳng vào mặt Chúc Thanh Dao.
“Giỏi lắm, Chúc Thanh Dao!”
“Ta coi ngươi như muội muội ruột, nâng niu che chở.”
“Ngươi thì sao? Dám để ta nhục nhã giữa trăm người!”
“Ngươi đợi đấy, sẽ không yên thân đâu!”
Động tác của nàng hơi lớn, mùi hôi bốc lên nồng nặc, chính nàng cũng che miệng ghét bỏ.
Các tiểu thư khác cũng chẳng khá hơn.
Dù đã được Thái y Lâm cho giải dược, nhưng sắc mặt ai nấy tái nhợt, chật vật.
Khi chân tướng rõ ràng, tất cả đều phẫn nộ chửi rủa Chúc Thanh Dao.
Trước khi rời phủ, mỗi người đều ném lại một câu lạnh như băng:
“Chuyện hôm nay, chúng ta tuyệt không dễ dàng bỏ qua!”
15
Trong đám người, kẻ sắc mặt khó coi nhất không ai khác ngoài Chúc Quang Đốc và Chúc Thừa Tuyển.
Chúc Thừa Tuyển vì Quận chúa Giản An hiếm khi chẳng cho sắc mặt tốt.
Nàng hôm nay chịu nhục ở Chúc phủ, sau này mỗi khi gặp lại hắn, hẳn sẽ lập tức nhớ tới chuyện hôm nay.
Chuyện hủy hôn, sợ rằng khó mà tránh khỏi.
Còn Chúc Quang Đốc, tâm tư càng thêm rối rắm.
Phủ Doãn Kinh Triệu vốn đã kết oán với ông từ lâu, đang buồn không tìm được nhược điểm.
Nay mượn cớ lần này, tra xét toàn bộ Chúc phủ, chỉ sợ đã tóm được không ít thứ muốn tìm.
Huống hồ phía khách nam, vì hai cha con họ địa vị cao, nên các khách quý cố nén khó chịu mà gượng gạo uống rượu, cắn răng mà ăn.
Kết quả lại biến cả viện thành "nhà xí trời", đám tiểu đồng quét không xuể.
Ngày hôm nay còn có vài vị văn thần cao tuổi, trải qua trận giày vò này, chỉ e không sống được bao lâu.
Sau này, tất sẽ có không ít chuyện dây dưa lôi thôi.
Chúc Quang Đốc khổ không kể xiết, đã sớm tưởng tượng ra cảnh tấu chương dâng lên như tuyết ngày mai trong triều.
Người trong Chúc gia, ai nấy đều mang tâm tư riêng.
Khi Chúc Thanh Dao bị nhốt vào đại lao, không một ai đứng ra nói đỡ một câu.
Tổ mẫu bận rộn xử lý hậu quả, lo chuẩn bị lễ vật tạ tội gửi đến từng khách quý.
Chúc Thừa Tuyển thì thay y phục chỉnh tề, vội vã chạy tới phủ Tề vương.
Hắn chỉ là một viên ngoại lang Lễ Bộ, chức quan không cao.
Sở dĩ được chư vị đồng liêu tâng bốc, phần lớn là vì là con rể tương lai của Tề vương.
Nay Quận chúa Giản An nổi giận rời đi, hắn tự nhiên phải liều mạng níu giữ.
Chúc Quang Đốc thì sau khi tiễn khách, bước gấp về thư phòng, định kiểm tra lại thư mật cất giấu.
Trong lòng lo sợ phủ Doãn Kinh Triệu đã tra ra điều gì bất lợi.
Còn ta, giữa một mảnh hỗn loạn, lặng lẽ mang theo số bạc tích góp bao năm, mua một tiểu viện và hai cửa tiệm.
Sau đó, lại nhờ người tìm thân nhân giúp ta.
Chúc Thừa Tuyển từng nói với ta, sau khi Chúc Thanh Dao mất tích, hắn và phụ thân cùng nhau nhặt được ta.
Hắn nói, đó là sự sắp đặt kỳ diệu của trời, nên đưa ta về nhà.
Nhưng ở đời trước, vào phút cuối trước khi chết, ta từ miệng Chúc Thanh Dao mới biết rõ chân tướng.
Năm ấy, Khâm Thiên Giám bói ra tai tinh đã rời kinh, mà Chúc gia lại đúng lúc lạc mất một nữ nhi.
Cha con Chúc gia sợ có người lợi dụng chuyện này làm ầm lên, liền từ một cỗ xe ngựa ngang qua, lén ôm về ta khi ta đang say ngủ.
Mẫu thân ruột của ta, hẳn là gả về phương Nam, hồi kinh thăm thân thì vô tình lạc mất ta.
16
Nửa tháng sau, Chúc Thanh Dao được thả khỏi đại lao.
Vụ tai họa nàng gây ra, kỳ thực chỉ là vì tham lam tiền bạc.
Không phải cố tình hạ độc, cũng chưa gây c.h.ế.t người.
Việc nàng bị nhốt, vốn là chiêu bài của Phủ Doãn Kinh Triệu.
Y và Chúc Quang Đốc xưa nay bất hòa, ban đầu không hề muốn vì chuyện vặt này mà lãng phí thời gian nơi Chúc phủ.
Nhưng ta đã cùng y làm một vụ giao dịch.
Ta nói cho y biết vị trí mật cách trong thư phòng của Chúc Quang Đốc, nhưng yêu cầu y giúp ta rời khỏi hộ tịch Chúc gia, tự lập hộ khẩu.
Chúc Quang Đốc ngoài mặt là môn sinh của Lão Thừa tướng, cũng theo Thừa tướng ủng hộ Thái tử.
Thế nhưng sau lưng lại là người của Tam hoàng tử.
Thái tử vì Chúc Quang Đốc từng bước tiến gần ghế Thừa tướng mà thiên vị hắn trong mối ân oán với Phủ Doãn.
Nay Phủ Doãn có chứng cứ trong tay, cuối cùng có thể đánh đổ cường địch, lập tức gật đầu đáp ứng.
Sau khi sự việc vỡ lở, Lão Thừa tướng mới tỉnh ngộ, biết bản thân tinh minh một đời lại nhìn nhầm người, giận dữ mà mấy lần tấu lên trước thánh giá.
Lại thêm các quan khách hôm ấy bị mất mặt đều dâng tấu chương trách phạt, chỉ vài ngày ngắn ngủi, Chúc Quang Đốc đã bị điều đến Hàn Lâm Viện, danh là thăng chức, kỳ thực là gạt khỏi trung tâm quyền lực.
Chúc Thừa Tuyển cũng chẳng khá gì.
Quận chúa Giản An chịu nhục xong, nhìn thấy hắn là chán ghét.