Phòng livestream thì nổ tung trong tiếng cười:
“Tui cười c.h.ế.t mất!! Đúng là livestream xem bói cũng biết diễn hài hả!!”
“Tui hiểu rồi, chị streamer thật ra không phải đạo sĩ, mà là diễn viên hài trá hình!!”
“Trời ơi, dù gì đối phương cũng là sát nhân, chị đừng chọc hắn quá nha, coi chừng bị … rút d.a.o thật đó!”
“Mà khoan, cái này gọi là ngồi livestream chờ sát nhân tự tìm đến đúng không các đồng chí?”
Lúc này Cung Ngạn liếc mắt ra hiệu cho tôi, chắc là đã định vị được IP của hắn rồi.
Tôi quay lại nhìn camera, nghiêm túc nói:
“ Tôi nói thật đó. Tôi thực sự biết đoán chữ coi vận mà.”
Phòng chat tiếp tục cười lăn:
“Tui tin chị! Chị chắc chắn là streamer bói toán chứ không phải streamer tấu hài hả”
Cả thế giới đang cười nghiêng ngả, chỉ có Người Nhặt Rác là không vui.
Hắn để lại một câu:
“ Tôi nhớ mặt cô rồi.”
Sau đó… cắt kết nối.
Tôi đỡ trán, lẩm bẩm:
“Sao mọi người cứ không tin tôi nhỉ?”
Sau khi Cung Ngạn rời mạng, tôi lại trò chuyện thêm chút nữa với livestream rồi mới kết thúc buổi phát trực tuyến.
Dọn dẹp xong tôi duyệt kết bạn với Cung Ngạn.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi vẫn quyết định nhắn tin nhắc anh một câu:
“Người Nhặt Rác có thể sở hữu năng lực phi thường, lúc bắt giữ phải cẩn thận.”
Lúc livestream, tôi có nói phía sau hắn có ba con quỷ bám theo, nhưng đa phần khán giả chỉ tập trung vào vụ án mạng, ít ai chú ý đến chi tiết này.
Thế nhưng so với việc phá án, ba con quỷ kia mới thực sự là vấn đề lớn.
Chúng là ba nữ quỷ, tôi dùng thiên nhãn thấy rõ: sát khí và oán niệm của chúng đã kết tụ, chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành lệ quỷ.
Đến lúc đó, Người Nhặt Rác kia chắc chắn sẽ c.h.ế.t trong tay bọn họ, bị báo oán mà chết.
Cho nên, với tôi mà nói, phá án hay không không quan trọng.
Quan trọng là giải quyết ba lệ quỷ đó như thế nào.
Hiện giờ cảnh sát đang lên đường truy bắt Người Nhặt Rác.
Nếu bắt kịp trước khi ba nữ quỷ hóa lệ quỷ, thì chân tướng lộ rõ, hung thủ đền tội oán khí của họ cũng tan biến, cuối cùng được siêu sinh chuyển kiếp.
Mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
Còn nếu bắt trễ, để bọn họ hóa lệ quỷ rồi mới ra tay, thì cảnh sát có thể sẽ… gặp rắc rối.
Tuy vậy, cũng không đến mức mất mạng.
Dù sao cảnh sát là cơ quan chính nghĩa của quốc gia, được thần thú Kỳ Lân Pháp Thú che chở, ma quỷ bình thường không dám động đến họ.
Tôi gửi tin xong, Cung Ngạn cũng không trả lời.
Mãi đến ba ngày sau, tôi mới nhận được phản hồi từ anh:
“Đã bắt được Người Nhặt Rác rồi. Mọi việc suôn sẻ.”
Tin tức cũng đồng thời được đăng tải:
Vụ án g.i.ế.c người tại Đại học Linh Hải chính thức phá án!
Nghi phạm: Đinh Vĩnh Xương là một thanh niên, sống một mình, g.i.ế.c người vì dục vọng!
Trong đoạn video ghi lại lúc hung thủ bị bắt giữ, hắn bị bắt trực tiếp tại căn phòng trọ nhỏ, nơi hắn đang sinh sống, hoàn toàn trùng khớp với bối cảnh tôi từng thấy khi livestream.
Đinh Vĩnh Xương thẫn thờ như kẻ mất hồn, không tin được mình đã bị bắt.
Dưới phần bình luận, toàn là:
“Trời xanh có mắt.”
“Ác giả ác báo.”
“Quả báo nhãn tiền.”
Mọi người ngập trong cảm giác hả hê của chính nghĩa chiến thắng.
Hôm nay tôi vẫn livestream như thường lệ.
Ngay khi tin tức đó được đăng, đã có người gửi thẳng vào phòng phát trực tiếp của tôi.
Ai nấy đều phấn khích tận mắt thấy phá án, cảm giác như mình vừa góp công một phần.
Phòng chat spam 666 rợp màn hình, cùng với vô số quà tặng, lượt xem tăng như thổi!
Bellamy hỏi:
“Ủa sao chị streamer không vui gì hết vậy? Tên sát nhân biến thái đó bị bắt rồi mà!”
Tôi dụi mắt:
“Buồn ngủ quá, ngồi lâu rồi … Hay hôm nay mình livestream ngoài trời nhé, ra ngoài đi dạo chút?”
Bellamy:
“Quá được luôn!! Ra phố bói hả chị?! Tui muốn đụng độ chị ngoài đời ghê!”
Phòng chat sôi nổi:
“Đi đâu đi đâu vậy?! Hôm nay chơi livestream ngoài đời thực luôn hả?!”
Tôi nheo mắt, chỉ vào dòng chữ in đậm trên tin tức:
“Chúng ta … đi đến trấn Hà Đường đi.”
Thị trấn Hà Đường Khu A, tòa số 4.
Tôi bấm số gọi cho chủ nhà.
“Cô nói cô muốn … xem phòng?”
“Là cái phòng mà tên sát nhân tâm thần mới bị bắt kia hả?”
“ Tôi nói trước nhé nếu cô là phóng viên hay gì đó, muốn chụp ảnh đưa tin thì cứ nói thẳng, tôi cho vào luôn cũng được. Khỏi phải giả làm người thuê nhà rồi bắt tôi chuẩn bị đủ thứ.”
“Cô chắc chắn là muốn thuê thật chứ?”
“Được rồi, mười phút nữa tôi tới.”
Chủ nhà nghe giọng còn trẻ, nói năng rõ ràng, dứt khoát.
Nói mười phút đến, mới chưa tới năm phút sau đã thấy anh ta mang dép lê lên lầu.
Khuôn mặt… có chút quen quen.
Tôi nheo mắt đánh giá đẹp trai = người tốt. Quy luật là vậy.
Tra nhanh dữ liệu “ người tốt ”…
Đột nhiên tôi bật thốt:
“What the… Sếp?!”
Cố Diệp lập tức đen mặt:
“ Tôi vừa nghe giọng đã thấy quen quen, quả nhiên là cô. Đúng là… ‘nữ thần doanh số ’ của tôi!”
Tôi chối ngay:
“Ai? Ai cơ? Tôi chỉ là người qua đường vô tội mà thôi!”
“Xin chào, tôi muốn thuê căn nhà có án mạng này một tháng. Có thể… giảm giá không?”
Cố Diệp bật cười, khéo léo né ống kính camera đang gắn trước n.g.ự.c tôi.
“Chưa xem nhà đã đòi giảm giá, xem ra cô thực sự rất muốn thuê phòng này?”
Tôi lập tức nghiêm mặt, giở bài bản:
“Không! Không đời nào! Đen đủi! Rợn tóc gáy! Tởm lợm! Tôi phì phì!”
Tựa đề:
《Luận chiến tâm lý xin giảm giá của một mỹ nữ đạo sĩ không xu dính túi》
Cố Diệp hơi khựng lại.
Tôi liền nở nụ cười vô hại:
“Thật ra tôi là tác giả viết truyện kinh dị, tới đây tìm cảm hứng viết lách thôi. Dù sao căn nhà này cũng khó cho thuê, hay là anh hạ giá tí cũng chẳng thiệt gì mà~”