Cố Diệp liếc tôi, rồi vẫn gật đầu:
“Vào xem trước đã. Một số đồ đạc trong nhà có thể phải thay.”
Anh rút chìa khóa mở cửa, tôi tranh thủ liếc vào livestream.
Lượt xem đã vượt qua 100.000 người.
Bình luận bay như bão:
“Xem stream của chị xong, tôi thấy mình đã đạt cảnh giới tướng số tối cao. Càng nhìn ông chủ nhà càng giống chồng tương lai của tôi, chắc kiếp trước có duyên đó~”
“Chuẩn bài! Có ai đẩy thuyền chị streamer với đội trưởng Cung không? Cặp đôi ‘thầy bói – cảnh sát’, đúng kiểu yêu hận tình thù nha!!”
“Không không, tôi thích thuyền chủ nhà – chị streamer nha, cặp này dễ thương quá đi!”
“ Nhưng tôi nghĩ bản thân cũng xứng đáng làm nam chính của chị streamer mà, cho tôi gửi cái rocket trước đã!”
Cố Diệp ngoảnh lại, hỏi:
“Nhìn gì đấy? Sao mặt cô bỗng nhiên kiểu… lơ ngơ như mấy ông chú đi tàu điện thế?”
Tôi ngẩng đầu:
“ Tôi đang nhìn … tương lai vẻ vang, rạng danh tổ tông của tôi …”
“ Nhưng mà… sao nó có gì đó sai sai ấy …”
Bỏ qua vẻ mặt không hiểu gì của Cố Diệp, tôi bước vào phòng.
Căn hộ không lớn, tầm hơn 50 mét vuông.
Vừa vào là thấy ngay chiếc bàn trong phòng khách.
Chính là cái bàn mà hôm đó, Người Nhặt Rác ngồi đối diện với tôi qua livestream.
Cố Diệp lên tiếng:
“ Tôi cũng không hiểu hắn nghĩ gì… Tự dưng cưa ngắn mất một đoạn chân bàn phòng khách, giờ bàn thấp lè tè, ăn uống bất tiện vô cùng. Để tôi thay cái mới cho cô.”
Tôi khẽ gật đầu:
“Chắc… để tiện ăn cơm kiểu ‘ ngồi xổm’ chăng…”
Rồi tiện mồm đòi giảm giá:
“À mà này, đồ đạc hư hỏng vậy thì giảm tiền thuê nhé~”
Tôi từ từ quan sát toàn bộ căn hộ.
Cố Diệp vẫn kiên nhẫn giới thiệu từng khu.
Nhưng một lúc sau, anh đột nhiên im bặt.
Đợi tôi xem hết một vòng, anh mới cất giọng có phần khó hiểu:
“Cô… chắc không phải chỉ đến đây để thuê nhà đúng không?”
Tôi không trả lời, chỉ giơ tay nhặt một sợi tóc vàng từ vai áo anh.
Cố Diệp nhíu mày, cầm lấy sợi tóc:
“Từ đâu rớt ra thế? Tôi làm gì có bạn nào tóc vàng đâu …”
Tôi liếc mắt nhìn anh.
Hai người gần như đồng thời ngẩng đầu lên.
Và ngay khoảnh khắc đó phòng livestream cũng lập tức im phăng phắc.
Trên trần nhà, một tấm da hổ được dán sát trần, nằm phục ngược xuống y như một con hổ đang ẩn mình trong đám cỏ dại, chuẩn bị vồ mồi!
“CHẠY!!!”
….
Ầm!!! Cánh cửa phía sau … đóng sập!
Tôi đã coi đúng.
“Con cháu hưng vượng, gia đạo hưng thịnh, hành thiện tích đức, ắt có con cháu.”
Quẻ đó không có vấn đề.
Vấn đề là Người Nhặt Rác chứ không phải quẻ bói.
Lúc ấy, điều hắn muốn bói không phải là “liệu có thoát được cảnh sát”…
…mà là:
“Liệu hắn có thể… có con nối dõi?”
Vậy nên mới ra quẻ gia đạo hưng thịnh, gia đình ấm êm, đông con nhiều cháu.
Nhưng chi tiết này lại không khớp với Đinh Vĩnh Xương.
Tin tức đã nói rõ hắn là trẻ mồ côi, sống khép kín, cô lập, nào có gia đạo gì đâu mà hưng thịnh?
Kết hợp hai điểm trên, tôi gần như chắc chắn:
Người thứ hai video call với tôi … Không phải Đinh Vĩnh Xương.
Mà là kẻ khác.
Ví dụ như… một con hổ chẳng hạn.
“CHẠY!!!”
Tôi vẫy tay ra hiệu cho Cố Diệp chạy ngay.
Nhưng anh ta lại đứng im như tượng.
Tôi quay sang:
“Sao anh không chạy?”
Anh trừng mắt:
“Ủa sao cô không chạy?!”
Tôi xắn tay áo, bình thản:
“Vì tôi nghĩ bản thân tôi đánh lại được nó. Còn anh thì sao?”
Cố Diệp tròn mắt, rồi chợt nói:
“Chờ đã, tại sao tôi phải sợ một tấm da hổ?”
“(⊙o⊙)…??”
Không khí có phần… ngại ngùng.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc:
“Nếu anh đã nói vậy, thì mình chia theo kiểu 3 – 7 đi.”
“Gì cơ?” – Cố Diệp ngơ ngác.
“Anh 3, tôi 7. Bán tấm da hổ này xong, chia tiền vui vẻ. Sao hả, hợp lý không?”
Cố Diệp ngẩn ra, rồi đỡ trán thở dài:
“Cô bảo tôi chạy… là vì chuyện này á?!”
“Ờ thì… cũng không hoàn toàn …”
Anh trợn mắt:
“Cô biết là buôn bán da lông thú hoang dã là phạm pháp không?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi cười khẽ:
“ Nhưng mà… pháp luật hình như không bảo vệ một loại hổ.”
“Loại hổ nào?”
“Loại hổ g.i.ế.c người.”
Nói dứt, tôi quay người, ném thẳng một chiếc trâm ngọc lên trần nhà.
PẰNG!
Tấm da hổ dán trên trần rùng mình, rồi từ từ rơi xuống.
Tôi nhặt lên, cuộn lại đặt lên bàn.
Tôi quay sang, nhìn Cố Diệp đầy cổ vũ:
“Giờ tôi chuẩn bị livestream đấu giá tấm da hổ này, anh có muốn tham gia không?”
“Cho anh một cơ hội khoe tài lực trước bàn dân thiên hạ luôn đó!”
Tôi bật livestream, xoay ống kính chĩa thẳng vào tấm da hổ trên bàn.
Cố Diệp sửng sốt, như sực nhớ gì đó, vội đưa tay định che lại.
Nhưng tôi đã hò hét rao hàng vang trời:
“Da hổ ngàn năm! Tới xem tới xem! Bán hàng chân thật, uy tín vạn phần!”
“Thưa các quý ông quý bà! Các bạn có đang bị mất ngủ không? Có đang đau lưng vì tuổi già?”
“TIN MỪNG! TIN MỪNG ĐÂY! CƠ HỘI ĐÃ TỚI!!”
“Trên tay tôi đây là tấm da hổ thuần dương! Chỉ cần mặc nó một đêm, đảm bảo bạn sẽ… căng đét, bốc lửa, gầm rú như hổ thật!”
“Phụ nữ tuổi 30 mặc vào trẻ lại thành 28!”
“Đàn ông tuổi 40 mặc vào con nít vỗ tay, vợ cười toe toét!”
“KHÔNG PHẢI 998! CŨNG KHÔNG PHẢI 9998! CHỈ VỚI 99.998 tệ!! Sở hữu ngay tấm da hổ từng làm mưa làm gió khắp Đông Tây kim cổ vô địch thủ!”
Phòng livestream… sắp nổ tung.
“Nhanh tay lên nào quý dzị…”
Cố Diệp cuối cùng cũng bịt miệng tôi lại.
Anh vội vã:
“Cô nhớ lần trước cô livestream bán hàng giúp tôi, kết quả ra sao không?!”
Tôi ngẩng cổ cãi:
“Thì… bán sạch sành sanh mà!”
Cố Diệp hít sâu, nghiến răng:
“Sau đó thì sao? Tôi mất luôn cái tiệm!”
Tôi cười gượng:
“Không sao, lần này em tính kỹ lắm rồi, chắc chắn không có—”
【Rất tiếc, livestream của bạn đã bị khóa tạm thời do vi phạm quy định nền tảng. Tiền phạt: 50.000 tệ, sẽ được khấu trừ vào quà tặng của bạn trong tháng này. Chi tiết xin liên hệ 100……】