THIÊN SƯ XEM BÓI 1: YÊU HỔ XUẤT HIỆN

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cố Diệp lắc đầu, biểu cảm như thể đã đoán trước được tất cả.

Tôi thì... hồn lìa khỏi xác.

“Aaaaaa!!!”

“ Tôi phá sản rồi!!!”

“ Tôi còn chưa kịp rút tiền nữa cơ màaaa! Huhuhu!”

Cố Diệp “đâm cú chốt”:

“Sư phụ cô từng nói cô là mạng rò rỉ tài lộc, đúng là cái phễu không đáy. Cũng may tôi chưa giao tiền cho cô giữ…”

Tôi uất ức muốn khóc.

Chợt nhớ lại sư phụ tôi ra nước ngoài du hí, để lại cho tôi đúng ba trăm tệ…

Hừ phòng ngừa ai thế không biết!?

Tôi ngửa mặt kêu trời:

“Ông trờiiiiiiiiii —— !!!”

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa.

Cố Diệp nhíu mày, bước tới mở.

Tôi đang lau nước mắt, vội kéo tay anh lại:

“Khoan đã! Để em! Chắc là… hàng em đặt tới rồi.”

Cố Diệp “ à ” một tiếng, anh nghiêng đầu ra ngất xỉu tại chỗ.

Tôi lau nước mắt, rút ra chuôi kiếm từ n.g.ự.c áo.

Vung tay, kiếm gỗ đào bật ra.

Trên thân kiếm in dòng chữ:

“Công nghệ phục vụ nhân sinh! Đại bảo kiếm co giãn, co là gọn, giãn là ngon, cầm lên là sướng tay, dùng rồi là nhớ mãi!”

Tôi giật tung cửa vung kiếm c.h.é.m thẳng ra ngoài!

Một tiếng rống phẫn nộ, thân hình kia bật lùi ra sau, là Đinh Vĩnh Xương, hoặc chính xác hơn là hổ tinh khoác da người, ánh mắt lạnh băng, gườm gườm nhìn tôi:

“Bao giờ mà mày phát hiện ra tao?”

Tôi từ tốn lấy bùa dán lên kiếm gỗ, bắt đầu chú pháp:

“Lúc tôi nói với sếp tôi chia 3-7 đấy.”

Mắt hổ tinh nheo lại hơi chút cảnh giác:

“Cô cố tình chọc giận ta, để ép ta hiện thân?!”

Tôi khổ sở:

“Không có mà… thật lòng là muốn bán của da anh lấy tiền thôi!”

Tôi vung kiếm lao tới!

Hổ tinh nhảy bật ra cửa sổ, bám tường như loài vượn, vọt thẳng lên sân thượng.

Tôi lao lên cầu thang đuổi theo!

Hổ tinh, còn gọi là sơn quân, chúa sơn lâm, khi hại người sẽ điều khiển linh hồn họ thành “trành quỷ”.

Hiện tại có ba người c.h.ế.t ba nữ quỷ đó, rất có thể đã bị hắn hóa thành trành quỷ làm tay sai.

Con hổ này nhất định phải tiêu diệt!

Tôi xông lên sân thượng.

Hổ tinh đã đứng sẵn, mắt lạnh lẽo nhìn tôi:

“Ta là Hợp Sơn Sơn Quân, Lý Tương Liễu, ngươi thật muốn đối đầu sống còn với ta sao?”

Hợp Sơn là ngọn núi cách Linh Hải trăm dặm.

Sao con hổ này lại mò tới tận đây? Lạc đường à?

Tôi giơ kiếm, nghiêm giọng:

“Ngươi tu hành không dễ, ta cũng không muốn tiêu diệt ngươi. Nhưng thân là sơn quân, lẽ ra nên dưỡng sinh khí đất trời, tích đức hành thiện, vậy mà ngươi lại tham luyến huyết nhục, g.i.ế.c người luyện hồn, dù có tu thêm nghìn năm cũng không qua nổi thiên kiếp!”

“Giữ ngươi lại, chỉ tổ hại người. Hôm nay ta với tư cách Chưởng môn phái Mao Sơn, ta tuyên phạt: trảm!”

Tôi vung tay Lôi Phù bùng nổ bên tai Sơn Quân!

ẦM!!!

Hắn gào lên đau đớn.

Lúc hắn còn đang choáng váng, kiếm tôi đã tới sát người!

Sau một hồi giao chiến, tôi c.h.é.m đứt một cánh tay của Sơn Quân, tiếng rống giận dữ vang dội sân thượng.

Hắn lảo đảo, ngã từ trên mái nhà xuống.

Tôi thở dốc lao tới xem nhưng dưới kia … đã không còn thấy bóng hắn đâu nữa.

Tôi vận khí, chuẩn bị đuổi theo hắn tiếp.

Nhưng đúng lúc đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía cầu thang vang lên.

Tôi lập tức thu lại kiếm gỗ đào, cửa sân thượng mở ra người bước vào là… Cung Ngạn.

“Có người tố cáo cô mua bán trái phép da thú hoang dã, tôi tới xem sao …”

Ánh mắt anh nhìn tới, thấy tôi đang xách một cái… chân hổ còn bê bết máu, da đã bị lột.

Tôi chợt thấy… có gì đó sai sai với tình tiết lúc này.

“Anh đừng hiểu lầm! Em thực sự có thể giải thích được mà!”

Cung Ngạn hơi chần chừ, vừa định gật đầu thì...

Người tiếp theo bước lên là… Cố Diệp.

Anh cũng nhìn thấy cái “chân hổ” trong tay tôi, đứng sững ra, chỉ tay vào tôi, muốn nói gì đó mà nghẹn lời.

Cung Ngạn liếc mắt đánh giá anh ta, rồi quay sang hỏi tôi:

“Hắn là ai?”

Tôi rụt cổ, nhỏ giọng:

“Ờm… sếp em.”

Cố Diệp:

“Ơ ơ ơ???!!”

“Cô… cô đừng nói linh tinh nha!!”

Tôi vẫn bị tóm lên đồn.

Tôi nhất quyết khẳng định:

“Cái chân hổ này là nhặt được! Da hổ là của… Đinh Vĩnh Xương để lại!”

Cố Diệp cũng một mực phụ họa:

“ Đúng đúng đúng! Cô ấy nói thật đấy!”

Cuối cùng do chân hổ còn dính máu, nhưng da hổ thì không, Cung Ngạn bảo lãnh cho chúng tôi, tránh được họa vào tù.

Tất nhiên… phạt tiền thì không tránh được.

Tôi nhìn Cố Diệp đầy mong chờ, tay trái móc túi quần, tay phải phủi áo, ra hiệu bằng cả ngôn ngữ cơ thể:

"Làm ơn... tài trợ chút đi..."

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, anh chỉ biết thở dài, rồi đi đóng tiền phạt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cung Ngạn bước lại, đưa tôi một cốc nước:

“Lần trước cảm ơn cô đã giúp, nếu không có sự hỗ trợ từ cô, chúng tôi khó mà phá được vụ án đó.”

“Sau này nếu có việc gì, cô cứ tìm tôi.”

Tôi gật đầu, ngước lên hỏi:

“Anh… có tiền không?”

Cung Ngạn sửng sốt:

“Chắc là có...”

Anh lôi ra một cái ví, mở ra cho tôi xem:

“Thẻ này còn hơn 5 triệu, thẻ này khoảng 300 ngàn, còn cái này thì chỉ vài chục ngàn thôi, tôi mang theo dùng hàng ngày. Cô cần bao nhiêu? Không đủ thì tôi mượn bạn thêm…”

“Ờ…”

Tôi nuốt nước bọt bằng... khóe mắt, rồi cẩn thận móc ra từ khe ví một… đồng xu lẻ.

“Cho em mượn để gọi chiếc xe, với lại em vừa phát hiện là… mất luôn 300 tệ sư phụ để lại rồi...”

Cung Ngạn im lặng mấy giây.

Tôi lại hỏi:

“Ờ... mà cái chân hổ đó… có trả lại em được không?”

Anh liếc tôi:

“Cô định làm gì?”

“Làm… bữa tối.”

Cung Ngạn đỡ trán thở dài:

“Cô… nghèo đến mức đó à?”

“Thôi được rồi. Tôi sẽ xin phép cấp trên để mời cô làm cố vấn đặc biệt cho đồn cảnh sát. Lương không cao, nhưng đủ để cô sống tạm ổn.”

THIÊN SƯ XEM BÓI 1: YÊU HỔ XUẤT HIỆN

Chương 6