Mắt tôi sáng rực:
“Giao kèo rồi nha! Em đồng ý rồi đó!”
Nhưng tôi không ngờ là chưa tới tối, Cung Ngạn đã gọi tới:
“Đinh Vĩnh Xương… t.h.i t.h.ể của hắn vừa cử động.”
Không khí lập tức trở nên lặng như tờ.
Tôi húp rột rột bát bún ốc, ngẩng đầu:
“Hê! Có gì to tát đâu ~”
Sau khi hắn bị bắt về, hắn đã chết.
Nhưng trước khi cảnh sát kịp xử lý hậu sự, camera trong phòng lạnh đã quay lại cảnh… hắn bật dậy, rời khỏi nhà xác.
Tôi biết hắn sớm muộn cũng quay lại.
Và còn bị tôi đánh trọng thương, giờ chắc chắn đang ẩn náu ở đâu đó để l.i.ế.m vết thương.
Tôi ngồi thẳng dậy, tỉnh rụi:
“Không sao. Anh chỉ cần trả tấm da và chân hổ lại cho tôi, tôi bảo đảm… dẫn hắn về cho anh!”
Cung Ngạn ngập ngừng, cuối cùng đồng ý.
Đối diện tôi, Cố Diệp khuyên răn tận tình:
“Nếu đòi lại được rồi … thì đừng đem bán làm đồ bổ nữa, quảng cáo sai sự thật là phạm pháp đó!”
Cung Ngạn cam kết:
“Nếu cô dẫn hắn về, sẽ có thêm phí cố vấn đặc biệt.”
Tôi không thể đợi thêm được nữa, bật dậy rồi vỗ vai Cố Diệp:
“Sếp à, anh ở nhà chờ em về nhé. Khi nào em kiếm được bộn tiền, sẽ đãi anh bữa linh đình!”
Tôi tiện tay vớ một cái đùi gà trên bàn, rồi chạy mất.
Phía sau, Cố Diệp hét lên:
“Ở nhà chờ cô?! Ý cô là gì đó?!”
Tôi không ngoái đầu:
“Căn nhà ma kia để cho em nhé! Nếu em không về cũng cấm anh cho người khác thuê!”
Tôi gọi một chiếc xe, lao thẳng đến đồn cảnh sát.
Cung Ngạn đã đứng sẵn ngoài cửa, tay xách một túi đồ lớn.
Tôi mở ra quả nhiên là chân hổ + da hổ thân yêu.
Cung Ngạn dặn dò:
“ Tôi đã nói với cấp trên là đây là đồ tư nhân, không vi phạm mua bán nên mới đem ra được. Nhưng cô nhớ đừng đem lên mạng bán nữa, thiếu tiền thì cứ mượn tôi.”
Tôi nhìn anh, lẩm bẩm:
“Vậy thì… anh chắc chắn là không đủ cho tôi mượn rồi ~”
“Cứ quyết vậy nhé. Anh đưa tôi cái này, tôi sẽ mang xác Đinh Vĩnh Xương về cho anh.”
Cung Ngạn gật đầu:
“Cần tôi giúp gì không?”
Tôi lập tức lắc đầu, phẩy tay:
“Không cần đâu ~ Tôi tự đi tìm hắn. Gặp lại sau nhé!”
Tôi xách túi, quay lưng bước đi.
Bước kế tiếp…
Đại nghiệp… nấu ăn!
Đại hồi, quế khô, đường trắng, rượu nấu, ớt khô!
Lửa lớn đảo sơ!
Lửa nhỏ kho nhừ!
Dọn mâm!
Da bóng loáng, màu đỏ rực, mềm run rẩy phải ăn khi còn nóng!
Cắn miếng đầu tiên răng vừa chạm lớp da, nhẹ nhàng kéo xuống, bên dưới là lớp mỡ mềm béo mà không ngấy!
Dưới lớp mỡ là thịt nạc giòn, mềm, đậm vị, thơm nức cả khoang miệng cứ như… bay lên tiên cảnh!
“Ợ~”
“Đã ghê~”
Tôi xoa bụng, ngã lăn ra sofa ngủ một giấc tròn.
Một lúc lâu sau, tôi mới lười nhác mở mắt:
“Ồ? Im lặng thế này …”
“Định nhịn tới sáng luôn hả?”
Trong phòng trống trải, chỉ có giọng tôi vang vọng.
Nhưng cuối cùng kẻ trong tủ cũng chịu không nổi, đẩy cửa bước ra.
Một người phụ nữ.
Hoặc đúng hơn là một con hổ cái.
Người phụ nữ ấy mặt mày đoan trang, khí chất quý tộc, không nói một lời mà vẫn toát ra thần thái tiểu thư khuê các.
Thế nhưng, sắc mặt lại trắng bệch, ánh mắt nhìn tôi đầy căm phẫn:
“Cô… đã ăn tay chồng tôi.”
Tôi thản nhiên ném phần xương hổ còn thừa vào thùng rác.
“Chồng cô ăn ba người lận đấy.”
Giọng cô ta chợt rít lên chói tai:
“Anh ấy không muốn thế!”
Ý thức được mình mất kiểm soát, cô ta hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh rồi cúi đầu:
“Đại sư… làm sao cô biết đến tôi?”
Tôi nhún vai:
“Dễ mà. Tôi đoán chồng cô có thể muốn có con. Nhưng hắn không đẻ được,nên chắc chắn… phải có một hổ cái nào đó hỗ trợ.”
“Chỉ vậy thôi, cô đã xác định được tôi ở đây?”
Tôi nghĩ một chút:
“Cũng không hẳn. Nhưng chồng cô hành động quá bất thường, tôi không thể không nghi ngờ.”
“Cô cứ nói tiếp.”
“Thứ nhất, chồng cô là yêu quái. Biết rõ năng lực của tôi, lại cố tình quay lại chọc giận tôi, chọc giận cả cảnh sát điều đó rất bất thường.”
“Thứ hai, khi cảnh sát ập tới, hắn lại … ngoan ngoãn chịu trói? Một con hổ yêu ngạo mạn như vậy cũng rất bất thường.”
“Thứ ba, hắn giả c.h.ế.t để thoát thân, lẽ ra phải chờ gió yên biển lặng mới chuồn đi,
nhưng hắn lại vội vàng quay về, hành tung bại lộ lại càng bất thường hơn nữa.”
“Chỉ ba điểm đó, tôi mà còn không đoán được cô ở đây thì đúng là mù thật rồi đấy.”
Tôi dừng một chút, rồi nói thêm:
“À đúng rồi, ba con nữ quỷ từng bám trên người hắn, đột nhiên biến mất cũng bất thường luôn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, gật đầu:
“Quả nhiên… chúng đang ở chỗ cô.”
Phía sau cô ta, ba nữ quỷ lặng lẽ trôi lơ lửng, đôi mắt đờ đẫn, trống rỗng.
Người phụ nữ im lặng thật lâu.
Sau đó lên tiếng, giọng khẽ:
“…Đại sư, cô có thể… tha cho vợ chồng tôi một con đường sống không?”
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ… rút ra thanh kiếm gỗ đào.
Người phụ nữ nhắm mắt lại.
Và khi tôi bước đến gần, đầu gối cô ta khẽ khụy, rồi … quỳ xuống.
Cô bắt đầu dập đầu trước tôi:
“Hợp Sơn Sơn Nữ cam nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội. Cầu xin đại sư thương tình, tha cho phu quân ta … và cả đứa bé… trong bụng ta.”
Cô ta dập đầu thật mạnh.
Phía trên cô ta, chỗ cô không nhìn thấy…
Tôi đang vò đầu bứt tóc.
“Phiền thật đấy!!”
Sao không chịu ra tay đánh nhau đàng hoàng với tôi cho rồi!?
Biết thế tôi đã không đến đây ăn uống thư giãn rồi!!
Uất ức quá trời!!!
Ngay lúc đó một vuốt hổ từ bên cạnh lao tới tấn công!!
Tôi mắt sáng rỡ:
“Tới đúng lúc đấy!”
Tôi vung tay bắt gọn, quật luôn một chiêu quăng qua vai!
Một con hổ to như voi nhỏ bị tôi ném thẳng vào đống bàn ghế, đổ vỡ tan tành.
Nhịp tim tôi … lỡ một nhịp… hư đồ rồi.