Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

118

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tiếng kinh hô đột ngột của Mộc Tịch Vãn vang lên, nhưng âm thanh đã bị cơn đau cắt đứt. Chân cô khẽ nhói, cơn đau thấu đến tận xương, khiến toàn thân cô run lên, suýt chút nữa ngã khuỵu. Dạ Mặc Diễm phản ứng cực nhanh, lập tức dang tay đỡ lấy, nhưng lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ của cô. Mộc Tịch Vãn lúc này mới nhớ ra mình bị trẹo chân

“Lại đây, để anh cõng em!”

Giọng nói trầm ấm của Dạ Mặc Diễm vang lên, anh định quỳ xuống trước mặt cô. Nhưng giờ đây linh hồn của Trần Hạo Viễn đã được tìm thấy, Mộc Tịch Vãn cũng không còn vội vàng đuổi thời gian nữa. Cô giữ chặt cánh tay Dạ Mặc Diễm, khẽ cười nói:

“Dạ đại ca, đường núi còn xa lắm đấy, anh đợi em một chút, em tự chữa vết thương đã.”

Mộc Tịch Vãn dứt lời, liền tìm một tảng đá sạch sẽ, ngồi phịch xuống đất. Cô tập trung ý niệm, vận chuyển luồng linh khí trong cơ thể, nhẹ nhàng luồn xuống dưới chân, chậm rãi khôi phục gân mạch đang sưng tấy.

Đứng bên cạnh, Dạ Mặc Diễm lặng lẽ quan sát. Luồng sáng mờ ảo từ đầu ngón tay Mộc Tịch Vãn phả ra, bao bọc lấy vết thương. Anh không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ biết bất lực nhìn cô “phù phép”. Và thật sự, chỉ trong chốc lát, Mộc Tịch Vãn đã có thể hoạt động tự nhiên như chưa từng bị thương.

Cô đứng dậy, nhún nhảy mấy cái. "Ừm, không đau nữa, hoàn hảo!" Mộc Tịch Vãn quay sang, nở nụ cười rạng rỡ với Dạ Mặc Diễm: “Dạ đại ca, chúng ta về thôi!”

Dạ Mặc Diễm: ...

Anh vừa mới định lo lắng, định làm người hùng để cõng cô về, vậy mà cô đã tự giải quyết xong xuôi. Xem ra, với cô, anh cũng chẳng có nhiều "tác dụng" cho lắm. Trong lòng Dạ Mặc Diễm vừa có chút thất vọng, lại vừa có chút cảm thán. Người con gái này, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cũng đều có thể tự mình tỏa sáng.

Hai người quay trở lại bệnh viện. Bố mẹ Trần Hạo Viễn đang đứng ngồi không yên ở hành lang, vẻ mặt bồn chồn lo lắng. Sau khi biết con trai họ chỉ còn một ngày để hồn phách trở về, trái tim họ như bị treo ngược trên không.

Khi thấy Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn bước vào phòng bệnh, vợ chồng họ vội vàng chạy tới: “Mặc Diễm, Mộc tiểu thư, hồn phách Hạo Viễn đã ... đã tìm về được chưa?”

Ánh mắt họ dán chặt vào Mộc Tịch Vãn, đầy sự khẩn trương và hy vọng. Dạ Mặc Diễm nhìn thấy sự lo lắng tột độ của họ, liền lên tiếng an ủi:

“Chú, thím, hai người yên tâm, Vãn Vãn đã mang hồn phách của A Viễn về rồi ạ!”

Bố mẹ Trần Hạo Viễn nghe được câu nói của Dạ Mặc Diễm, trái tim treo lơ lửng từ lúc hai người rời đi cuối cùng cũng được đặt xuống.

Mộc Tịch Vãn bước đến bên giường bệnh của Trần Hạo Viễn. Cô lấy ra lá bùa được bọc cẩn thận, bên trong có chứa hồn phách của anh. Cô khẽ niệm một đoạn chú ngữ, lá bùa bỗng hóa thành một làn khói trắng mỏng manh, từ từ thẩm thấu vào cơ thể Trần Hạo Viễn.

Chờ Mộc Tịch Vãn thu tay lại, bà Chương, mẹ của Trần Hạo Viễn, có chút sốt ruột hỏi:

“Mộc tiểu thư, sao thằng bé vẫn chưa tỉnh dậy vậy ạ?”

“Bác gái, bác đừng vội. Hồn phách anh Trần vừa mới trở về, cần một chút thời gian để ổn định lại thôi ạ.”

Mộc Tịch Vãn vừa nói, vừa nhẹ nhàng đặt tay lên n.g.ự.c Trần Hạo Viễn, kín đáo truyền vào một luồng linh khí nhỏ để giúp hắn củng cố lại hồn phách.

Ngay lập tức, Trần Hạo Viễn từ từ mở mắt, đôi mắt hắn còn mơ màng, chưa nhận ra mình đang ở đâu.

Cha mẹ Trần Hạo Viễn vui mừng đến rơi nước mắt, vội vàng xông đến:

“A Viễn, con tỉnh rồi! Con làm bố mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!”

Trần Hạo Viễn vẫn còn mơ hồ, hắn nhìn bố mẹ mình, giọng khàn khàn:

“Bố, mẹ, sao con lại ở bệnh viện?”

Hắn quay đầu, nhìn thấy Dạ Mặc Diễm, vẻ mặt càng khó hiểu hơn:

“Lão đại, anh cũng ở đây? Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?”

Trước câu hỏi của con trai, bố mẹ Trần Hạo Viễn không kìm được xúc động, dốc hết những ngày bất lực, lo lắng khi hắn nằm bất động trên giường ra kể.

Lúc này, Trần Hạo Viễn mới biết được, từ lúc hắn ra ngoại ô để giải tỏa tâm trạng, đến giờ đã trải qua bao nhiêu chuyện khủng khiếp. Hắn vậy mà đã suýt mất mạng, và người cứu hắn lại là một cô gái trẻ. Ánh mắt hắn dán chặt vào Mộc Tịch Vãn.

“Lão đại, đây không phải là... tiểu tẩu tử tương lai của tôi đấy chứ?”

Câu hỏi vô tư của Trần Hạo Viễn làm Mộc Tịch Vãn giật mình. "Tiểu tẩu tử? Gì cơ?" Phải mất vài giây, cô mới hoàn hồn, gương mặt lập tức ửng đỏ.

Đúng lúc cô định lên tiếng phản bác, thì giọng nói lạnh nhạt của Dạ Mặc Diễm đã vang lên:

“Xem ra cậu không có chuyện gì rồi nhỉ?”

Trần Hạo Viễn nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của lão đại, lập tức rụt cổ lại, thành thật nói:

“Chỉ là… tôi cảm thấy toàn thân không có sức lực thôi ạ!”

Mộc Tịch Vãn hơi nghi hoặc, không hiểu vì sao Dạ Mặc Diễm không giải thích rõ mối quan hệ giữa hai người, nhưng thấy Trần Hạo Viễn nói vậy, cô chỉ nghiêm túc dặn dò:

“Anh nằm trên giường bệnh nhiều ngày, cảm thấy không có sức là chuyện đương nhiên. Mấy ngày tới, anh nên ăn uống thanh đạm một chút và chịu khó ra ngoài phơi nắng, anh sẽ khỏe lại thôi.”

Trần Hạo Viễn gật đầu, nghiêm túc lắng nghe từng lời của cô. Bố anh bước đến, cười nói với Mộc Tịch Vãn:

“Mộc tiểu thư, thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Nếu không có cô, chắc Hạo Viễn của chúng tôi lần này sẽ không thể tỉnh lại được nữa.”

Ông đã từng nghĩ rằng chỉ có thể dựa vào máy móc của bệnh viện để duy trì sự sống cho con trai, vậy mà cô đã tạo nên kỳ tích. Nói xong, ông đưa cho Mộc Tịch Vãn một tấm thẻ ngân hàng :

“Mộc tiểu thư, trong thẻ có mười vạn tệ, cô nhất định phải nhận lấy!”

Từ trên giường bệnh, Trần Hạo Viễn cũng lên tiếng:

“Tiểu tẩu tử, bố tôi nói đúng đấy, cô phải nhận lấy đi! Dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi mà!”

Dạ Mặc Diễm cảm thấy cái cách Trần Hạo Viễn gọi Mộc Tịch Vãn, rất vừa tai. Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, anh lại khẽ quát:

“Đừng có nói lung tung!”

Nói rồi, anh quay sang Mộc Tịch Vãn: “Vãn Vãn, em cứ nhận đi.”

Mộc Tịch Vãn gật đầu, nhận lấy tấm thẻ. Dù sao thì một nửa số tiền này cô cũng sẽ dùng để làm từ thiện. Lần cứu Trần Hạo Viễn này cũng đã giúp cô nhận được kha khá công đức.

Trần Hạo Viễn nhìn thấy sự quan tâm của lão đại dành cho cô gái trẻ, và cả sự dịu dàng hắn chưa từng thấy ẩn sâu trong ánh mắt anh. Rõ ràng là lão đại có ý với cô Mộc, nhưng sao lại không cho hắn gọi “tiểu tẩu tử” nhỉ? Chẳng lẽ lão đại đơn phương người ta ?

Nghĩ đến đó, Trần Hạo Viễn không khỏi có chút hả hê. Nếu không phải cơ thể còn yếu, hắn nhất định sẽ bám lấy lão đại để hỏi cho ra nhẽ.

Dạ Mặc Diễm dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu Trần Hạo Viễn, anh chỉ khẽ liếc hắn một cái.

“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng tôi về đây!”

Trần Hạo Viễn nhìn ánh mắt sắc bén của lão đại, lập tức thu tâm lại:

“Lão đại tạm biệt, tiểu... cô Mộc, tạm biệt!”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Dạ Mặc Diễm nhìn Mộc Tịch Vãn, lên tiếng đề nghị:

“Vãn Vãn, hay là chúng ta đi ăn tối cùng nhau rồi hãy về nhé?”

Mộc Tịch Vãn nhìn đồng hồ, còn khá sớm mới đến giờ ăn tối, liền mỉm cười nói với anh:

“Không được rồi, Dạ đại ca. Em phải về nhà. Hình như trong nhà có người đang đợi em.”

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

118