Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

119

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Vừa về đến nhà, Mộc Tịch Vãn đã cảm nhận được một luồng khí lạnh kỳ lạ lẩn quất trong không gian, giống như một sợi dây vô hình đang chờ đợi cô. Cô thoáng nhíu mày, biết chắc chắn có chuyện gì đó. Đẩy cửa bước vào phòng khách, ánh mắt cô lướt qua Mộc lão phu nhân đang trò chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi khác, khóe môi bất giác cong lên.

Quả nhiên !

“Vãn Vãn về rồi!” Mộc lão phu nhân thấy cô, ánh mắt từ ái bừng sáng.

“Bà nội!” Mộc Tịch Vãn đáp, bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh bà.

“Vãn Vãn à, đây là bà cô của con, cũng là bà nội ruột của Hề Hề,” Mộc lão phu nhân giới thiệu, chỉ sang người phụ nữ ngồi đối diện.

Bên kia, Sở Uẩn Hề đang ngồi cùng bà nội mình, không thể chờ đợi được nữa, lập tức quay sang hỏi Mộc Tịch Vãn:

“Vãn Vãn, em … em vừa đi đâu với anh Mặc Diễm vậy?”

Mộc Tịch Vãn không để ý đến cô ta. Cô lễ phép gật đầu chào Sở lão phu nhân: “Cháu chào bà cô ạ.”

“Ừ, ừ! Tốt ! Tốt ! Tịch Vãn này, mấy hôm trước ở buổi tiệc, bà cô không được khỏe lắm nên không đến được. Hôm nay bà cô đến đây là để thăm cháu đấy!” Sở lão phu nhân nói, trong lòng thầm đánh giá cô gái trẻ trước mặt. Có thật là cô ta giỏi huyền thuật như lời đồn không? Dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, dù có học từ trong bụng mẹ cũng không thể nào ghê gớm đến đâu được. Chính là, bà ta cũng đã tận mắt xem những gì Mộc Tịch Vãn biểu hiện trên chương trình, xác thực ưu tú !

Mộc Tịch Vãn cùng Sở lão phu nhân nói vài câu xã giao, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Sở Uẩn Hề. Sự im lặng của cô khiến Sở Uẩn Hề càng thêm bồn chồn. Cô ta nóng lòng muốn biết giữa Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn đã tiến triển đến đâu, nên lại một lần nữa gặng hỏi:

“Vãn Vãn, em vẫn chưa nói cho chị biết, hôm nay em với anh Mặc Diễm đã đi đâu?”

Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ mặt nôn nóng của cô ta, không khỏi buồn cười. Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo ẩn chứa sự tinh quái:

“Cô quan tâm đến vậy à?”

Sở Uẩn Hề bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn đó, lắp bắp:

“Chị … chị chỉ là muốn hỏi thôi !”

Thấy cháu gái có vẻ lúng túng, Sở lão phu nhân vội vàng đổi chủ đề:

“Vãn Vãn à, hai hôm trước bà xem TV thấy huyền thuật của cháu lợi hại thật đấy. Cháu học ở đâu thế?”

Nghe câu hỏi này, Mộc lão phu nhân thoáng nhíu mày. Em gái của bà vừa mới hỏi bà câu này xong, giờ lại hỏi thẳng cháu gái bà. Rõ ràng là không tin lời bà nói. Xem ra, bà cần phải xem lại tình cảm giữa hai chị em thật rồi.

Mộc Tịch Vãn thầm nghĩ, quả nhiên, đây chính là mục đích chuyến viếng thăm của bà ta. Có điều, bà ta đến một chuyến này cũng tốt, đỡ mất công cô đi một chuyến. 

Cô nhìn thẳng vào Sở lão phu nhân, vẻ mặt ngoan ngoãn, "thành thật" trả lời:

“Cháu chỉ là hồi nhỏ vô tình nhặt được một cuốn sách huyền thuật, rồi tự học thôi ạ.”

Sở lão phu nhân nghe vậy thì thở phào. Lời Mộc Tịch Vãn nói cũng không khác lời Mộc lão phu nhân kể là bao. Bà ta vẫn tỏ ra "kinh ngạc":

“Tịch Vãn, cháu tự học trong thời gian ngắn như vậy, mà có thể giỏi thế à?”

“Dạ, vì phải dùng cái này để tự nuôi sống mình, nên cháu mới càng cố gắng nhiều hơn một chút!” Nói rồi, Mộc Tịch Vãn hơi cúi đầu, cố ý lộ ra một chút vẻ chua xót bất lực.

Sở lão phu nhân cũng biết những gì Mộc Tịch Vãn đã phải chịu đựng ở nhà họ Tô qua lời kể của Sở Uẩn Hề. Bà ta đoán, có lẽ chính vì muốn tự lập, Mộc Tịch Vãn mới phải dồn hết tâm huyết vào huyền thuật. Nghĩ đến đây, bà ta không khỏi lộ vẻ thương hại, nhưng vẫn ra vẻ tán thưởng:

“Vãn Vãn, cháu đúng là thông minh hơn người!”

Mộc Tịch Vãn giả vờ ngại ngùng: “Bà Sở khen quá lời rồi ạ. Cháu chỉ tập trung vào bùa chú thôi, còn những cái khác thì không tinh thông lắm. Cho nên cháu mới phải đăng ký vào chuyên ngành Huyền pháp của Kinh đại..”

Sở lão phu nhân nhìn vẻ mặt chân thành của cô, đã tin vào những lời MỘc Tịch Vãn nói. Bà ta nhớ lại cảnh cô vẽ bùa trong không khí trên TV, đúng là rất ấn tượng. Bà ta nghĩ, dù sao thì gia tộc Nam Cung của bà ta, tuy không còn huy hoàng như xưa, nhưng con cháu vẫn thừa hưởng gen huyền học. Mộc Tịch Vãn dù có giỏi vẽ bùa, chỉ cần không có ấn ký hoa mai thì cũng không đáng sợ. Bà ta tin rằng chỉ cần bà ta chuyển hết vận khí của nhà họ Mộc sang nhà họ Sở, nhà họ Mộc sẽ sụp đổ, và khi đó, dù có biết một chút huyền học thì sao chứ, vận khí đã tận, không có Mộc gia chống lưng, Mộc Tịch Vãn cũng sẽ lại trở về vũng lầy.

Nghĩ vậy, Sở lão phu nhân trò chuyện thêm vài câu rồi yên tâm rời đi. Mục đích chuyến đi lần này của bà ta là để dò la lai lịch của Mộc Tịch Vãn, giờ thì đã rõ.

Khi Sở Uẩn Hề và Sở lão phu nhân rời đi, Mộc lão phu nhân quay sang Mộc Tịch Vãn:

“Vãn Vãn, con có nhìn ra được gì không?”

Mộc Tịch Vãn gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối:

“Cháu nhìn từ tướng số của Sở lão phu nhân, thấy người cho bà ta bùa chú là một đạo sĩ, nhưng cháu chỉ nhìn thấy ông ta mặc đạo bào đen, luôn che mặt khi gặp bà ta, nên không thấy được mặt thật.” Mộc Tịch Vãn nghiêm túc nói tiếp: “Bà ơi, cháu thấy chuyện này có mưu đồ từ trước. Mục tiêu của đạo sĩ áo đen này chính là nhà chúng ta.”

Mộc lão phu nhân rơi vào trầm tư. Bà không thể nghĩ ra ở Kinh thành này, ai lại muốn đối phó với nhà họ Mộc. Chẳng lẽ là những gia tộc huyền học khác? Hay là chính em gái của bà đã tìm người này để hãm hại gia đình bà?

Mộc lão phu nhân nói suy đoán của mình cho Mộc Tịch Vãn, cô gật đầu đồng tình:

“Bà ơi, cháu thấy nhà họ Sở muốn đối phó chúng ta là thật, nhưng cũng không loại trừ mục tiêu của đạo sĩ áo đen kia cũng là nhà chúng ta.”

Đang nói chuyện thì Mộc Tịch Vãn nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngoài sân. Cô khẽ nháy mắt với bà nội, ý bảo Sở Uẩn Hề đã quay lại. Mộc lão phu nhân hiểu ý, vội vàng đổi sang chuyện khác:

“Vãn Vãn, hôm nay con đi đâu với anh Mặc Diễm vậy?” Buổi trưa bà nhận được điện thoại của Mộc Tịch Vãn, nói sẽ không về ăn cơm, buổi chiều còn đi cùng Dạ Mặc Diễm.

Mộc Tịch Vãn nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của bà nội, nếu không phải thấy bà lộ rõ vẻ thích thú, cô còn nghĩ bà vẫn hướng về Sở Uẩn Hề đấy.

Cô bất lực nhìn ánh mắt "nhiều chuyện" của bà, đồng thời nghe được tiếng thở rất khẽ ngoài cửa. Mộc Tịch Vãn đành cười khổ:

“Bà ơi, chúng cháu chỉ là đi thăm một chiến hữu của anh Mặc Diễm thôi. Anh ấy gặp phải chuyện quái lạ, biết cháu có chút khả năng nên nhờ cháu đi xem giúp.”

Mộc Tịch Vãn chỉ nói sự thật, trừ phần liên quan đến cây hòe yêu. Lúc này, cô không muốn để lộ quá nhiều bản lĩnh của mình trước mặt Sở Uẩn Hề, sợ kẻ đứng sau nhà họ Sở sẽ có hành động cực đoan. Hơn nữa, cô vẫn chưa biết trình độ huyền thuật của mình ở giới này đang ở mức nào. Cô muốn che giấu thực lực, chờ có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người thân rồi mới tìm cách tóm gọn kẻ đứng sau.

Ngoài cửa, Sở Uẩn Hề nghe thấy Dạ Mặc Diễm chỉ nhờ Mộc Tịch Vãn giải quyết một chuyện huyền học cho chiến hữu, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt cô ta treo lên nụ cười dịu dàng, đẩy cửa bước vào.

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

119