Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

149

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau bữa tối, Mộc Tịch Vãn về phòng. Vẫn còn nhớ đến chuyện cô gái đi bên cạnh Sở Mạn Thấm, cô lấy điện thoại ra, tìm đến tên Dạ Mặc Diễm.

Cô ngây người nhìn tên anh. Từ hôm anh đưa cô từ nhà cô Trương về, họ đã không gặp lại nhau nữa. Mộc Tịch Vãn vuốt nhẹ lên màn hình, suy nghĩ một lúc rồi soạn tin nhắn. Viết xong, cô nhấn gửi.

Cô đặt điện thoại lên bàn, thấy trời hơi nóng nên quyết định đi tắm.

Dạ gia

Dạ Mặc Diễm nhìn Tiểu Hoa với ánh mắt lấp lánh như sao nhìn, bất lực nói: "Nhóc tên Tiểu Hoa, đúng không?"

Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn anh, rồi khẽ kêu hai tiếng, gật gật đầu.

Nó lại chầm chậm tiến về phía Dạ Mặc Diễm. Nhận ra ý đồ của nó, anh khẽ mấp máy môi, nhàn nhạt nói: "Dừng lại."

Tiểu Hoa nghe lời, đứng yên, nhưng vẫn "kí kí" hai tiếng đầy tủi thân.

Dạ Mặc Diễm nhìn Tiểu Hoa, thấy bất lực vô cùng. Hôm nay vừa về đến nhà, mới dùng bữa xong vào phòng thì đã bị nhóc này rình rập. Cứ thấy anh là nó lại muốn chui vào lòng, mà trời hè nóng nực, ôm nó cả đêm thì làm sao chịu nổi?

"Nếu muốn hấp thụ linh khí thì chỉ cần đứng gần anh là được, không nhất thiết phải nhào vào anh."

Thấy Dạ Mặc Diễm kiên quyết không ôm, Tiểu Hoa đành từ bỏ ý định. Nó ngoan ngoãn đứng ở một góc gần anh nhất có thể.

Ý tứ rất rõ ràng: Không ôm thì không ôm, miễn là có linh khí để hấp thụ là được!

Dạ Mặc Diễm nhìn Tiểu Hoa đã chịu "ngoan ngoãn", lại bất giác nhớ đến chủ nhân của nó. Đã mấy ngày rồi anh không gặp cô. Anh không muốn ép cô phải trả lời, nhưng cũng không muốn cô cố ý xa cách anh.

Anh thầm tính toán. Bằng không ... "lợi dụng" nhóc này một chút, lấy cớ đưa nó về, nhân tiện gặp chủ nhân của nó ?

Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng "ting" một tiếng. Dạ Mặc Diễm cầm lên, nhìn thấy cái tên hiện lên liền cong khoé môi nở một nụ cười. Thật trùng hợp, đây có phải là tâm linh tương thông không?

Anh mở tin nhắn của Mộc Tịch Vãn:

【Dạ đại ca, hôm nay em thấy tướng mạo cô gái đi cùng dì Sở. Cô ta chính là người đã hạ Cổ trùng lên ông nội Dạ. Nhưng cô ta không phải kẻ chủ mưu. Em thấy trên người cô ta, Cổ trùng đó là do một đạo sĩ mặc đồ đen bịt mặt đưa cho!】

Đọc xong tin nhắn, sắc mặt Dạ Mặc Diễm dần trở nên nghiêm trọng. Người đi cùng với mẹ anh ? Lại là con gái ? Cận Ngữ Vi ?

Từ khi ông nội bị hạ Cổ trùng đến giờ, họ đã điều tra nhưng không tìm ra ai. Không ngờ kẻ đó lại là người thân cận. 

Có lẽ đó cũng chính là lý do vì sao họ đã huy động rất nhiều lực lượng mà vẫn không tìm ra được. Đơn giản vì họ chưa từng nghi ngờ cô ta. Cô ta lớn lên ở Dạ gia, mọi người cũng đối xử rất tốt với cô ta, cớ gì lại làm ra chuyện như vậy?

Dạ Mặc Diễm trầm tư một lát, rồi trả lời tin nhắn:

【Vãn Vãn, anh đợi em trên ban công.】

Gửi tin nhắn xong, anh bảo Tiểu Hoa cùng ra ban công đợi cô. Một người một chim chờ mãi nhưng vẫn không thấy cô.

Lúc này, Mộc Tịch Vãn vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lấy khăn lau tóc thì tiện tay cầm điện thoại. Thấy tin nhắn của Dạ Mặc Diễm, cô ngạc nhiên mở cửa ban công, đi ra.

Đúng như cô nghĩ, Dạ Mặc Diễm đang đứng trên ban công nhà anh, yên lặng chờ đợi. Mộc Tịch Vãn vội vã bước tới:

"Dạ đại ca, em xin lỗi, em vừa gửi tin nhắn xong thì đi tắm luôn."

Dạ Mặc Diễm nhìn mái tóc còn ướt sũng của cô, dịu dàng nói: "Không sao, anh cũng không đợi lâu."

Thấy hai người không để ý đến mình, Tiểu Hoa khẽ vỗ cánh, kêu lên vài tiếng để "tăng độ nhận diện"

"Tiểu Hoa,em lại đến tìm Dạ đại ca?" Mộc Tịch Vãn lúc này mới để ý thấy Tiểu Hoa, cô có chút ngượng ngùng: "Dạ đại ca, Tiểu Hoa lại làm phiền anh rồ."

"Không có, nó rất ngoan." Dạ Mặc Diễm vừa nói vừa đưa tay về phía cô: "Vãn Vãn, chúng ta nói chuyện chút nhé?"

"Nói chuyện"? Hai chữ này khiến Mộc Tịch Vãn nhớ lại buổi tối hôm đó. Dạ Mặc Diễm cũng nói với cô y như vậy.

Dạ Mặc Diễm như đọc được suy nghĩ của cô, mỉm cười: "Chúng ta nói chuyện về tin nhắn của em."

Mộc Tịch Vãn nghe vậy, ngại ngùng đưa tay ra. Dưới sự giúp đỡ của Dạ Mặc Diễm, cô dễ dàng vượt qua bức tường ngăn cách giữa hai ban công.

Nhìn mái tóc còn ẩm ướt của Mộc Tịch Vãn, Dạ Mặc Diễm nói: "Vãn Vãn, chúng ta vào phòng anh nhé."

Dạ Mặc Diễm dẫn đầu bước đi. Mộc Tịch Vãn nhìn theo bóng lưng anh. Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ: Nửa đêm mà vào phòng anh ấy, có vẻ không hay lắm thì phải?

Nhưng cô biết rõ nhân phẩm của anh. Anh sẽ không làm gì bất lợi cho cô. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu cô vào phòng anh. Nghĩ vậy, cô không còn ngại ngùng, bước theo sau anh.

"Vãn Vãn, em ngồi đi."

Anh nói rồi đi vào phòng tắm, lát sau trở ra với một chiếc máy sấy. Mộc Tịch Vãn nhìn thấy máy sấy trong tay anh, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, cũng hiểu ra lý do anh bảo cô vào phòng.

Dạ Mặc Diễm cắm điện, định sấy tóc cho cô. Cô vội vàng đứng dậy, ngại ngùng: "Dạ đại ca, để em tự làm."

Mộc Tịch Vãn đưa tay định lấy máy sấy, nhưng Dạ Mặc Diễm khẽ nâng tay lên: "Anh giúp em."

Anh bật máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho cô. Mộc Tịch Vãn chỉ còn biết đứng yên. Gió ấm từ máy sấy dường như không chỉ sấy khô tóc mà còn sưởi ấm cả trái tim cô. Cô lặng lẽ cảm nhận làn gió ấm, và cả luồng linh khí dồi dào tỏa ra từ người anh, toàn thân cô trở nên thư thái lạ thường.

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

149