Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

150

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Không gian trong nhà tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn mỗi tiếng máy sấy rì rào. Khi mái tóc Mộc Tịch Vãn đã khô hẳn, Dạ Mặc Diễm thu máy sấy lại, cô mới chợt nhớ ra chuyện mình nhắn tin cho anh.

Vì thế, cô kể lại tỉ mỉ chuyện gặp Cận Ngữ Vi ngày hôm nay, rồi nhìn thẳng vào mắt Dạ Mặc Diễm, nói tiếp:

“Dạ đại ca, em thấy có một đạo sĩ che mặt mặc đồ đen, người này, không chỉ nhằm vào Dạ gia, mà còn nhắm đến Mộc gia nữa.”

Lời nói của Mộc Tịch Vãn khiến Dạ Mặc Diễm, đang rót nước cho cô, khựng lại.

“Vãn Vãn, em chắc chứ?”

“Dạ, chắc chắn ạ!” Mộc Tịch Vãn gật đầu, sau đó nói sơ qua về những chuyện đã xảy ra với Mộc gia.

Nghe xong, vẻ mặt Dạ Mặc Diễm trở nên nghiêm trọng. Cùng lúc nhằm vào cả Mộc gia và Dạ gia, đây không thể là một chuyện đơn giản, mà là một âm mưu lớn. Một âm mưu có thể không chỉ nhắm vào hai nhà họ mà còn cả những hào môn khác ở Kinh Thành.

“Vãn Vãn, chuyện này anh sẽ cho người điều tra kĩ lưỡng. Cần tìm ra kẻ đứng sau để biết rốt cuộc là ai đang nhắm vào chúng ta.”

Mộc Tịch Vãn gật đầu đồng ý. Cô biết, cho dù anh có phái người đi điều tra cũng khó mà tìm ra manh mối, bởi kẻ đứng sau lưng họ là một người, tên đạo sĩ che mặt mặc đồ đen.

Tên này không chỉ biết huyền thuật mà còn nuôi cổ trùng. Nếu kẻ chủ mưu là một thầy phong thủy thì việc tìm ra hắn ta đối với người thường là vô cùng khó khăn. Khả năng nhìn thấy của cô cũng có hạn, vì tên đạo sĩ này cố tình che giấu diện mạo nên cô không thể tìm ra hắn.

“Vãn Vãn, chúng ta cứ án binh bất động. Anh tin rằng kẻ chủ mưu này sẽ còn có những hành động tiếp theo.”

Mộc Tịch Vãn hoàn toàn đồng ý với Dạ Mặc Diễm. Cô nghĩ ngợi một lát rồi quay sang nói với anh:

“Dạ đại ca, anh chờ em một chút, em về phòng lấy bùa hộ mệnh cho anh. Anh chia cho Mộc lão gia tử, bà và cả chú dì nữa.”

Nói rồi, cô định đứng dậy về phòng, nhưng mới đi được hai bước thì cánh tay đã bị Dạ Mặc Diễm nắm lại.

“Vãn Vãn, không vội. Sắc mặt em không được tốt lắm, có phải hôm nay dùng linh lực hơi nhiều không?”

Chiều nay Mộc Tịch Vãn vừa châm cứu cho Gia Gia xong, mấy ngày nay linh lực của cô đều không đủ dùng, rốt cuộc mỗi ngày cô đều phải trị liệu cho Gia Gia.

Dạ Mặc Diễm nhìn cô gật đầu, ánh mắt đầy quan tâm:

“Vậy em ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi, chuyện bùa hộ mệnh không gấp.”

Nói rồi, anh kéo Mộc Tịch Vãn ngồi xuống ghế sofa.

Mộc Tịch Vãn không từ chối, bởi ngày mai cô còn phải châm cứu Gia Gia, đúng là phải nhanh chóng phục hồi linh lực. Tiểu Hoa bên cạnh cũng không chịu "thiệt thòi", chạy đến ngồi cạnh Dạ Mặc Diễm, lặng lẽ hấp thu linh khí.

Dù linh khí từ Dạ Mặc Diễm cuồn cuộn không ngừng, nhưng Mộc Tịch Vãn lại cảm thấy ngại khi cứ thế hấp thu. Cô nghĩ bụng, lần sau có thời gian, nhất định phải luyện một vài viên đan dược để tặng cho anh.

Sau khi linh lực đầy đủ, Mộc Tịch Vãn trở về phòng và mang ra một vài lá bùa. Cô đưa qua hàng rào cho Dạ Mặc Diễm, tiện thể đón Tiểu Hoa đang còn "lưu luyến" chưa muốn về.

Chào tạm biệt Dạ Mặc Diễm xong, Mộc Tịch Vãn ôm Tiểu Hoa trở về phòng ngủ. Không biết có phải bị cảm xúc của Tiểu Hoa lây nhiễm không, mà cô cũng cảm thấy có chút luyến tiếc.

Cô ngồi xuống chiếc ghế dựa trên ban công, lặng lẽ nhìn những ánh đèn lấp lánh nơi xa. Vào lúc này, bất chợt cô nhận ra, trong lòng mình, Dạ Mộc Diễm thật sự là một sự tồn tại rất đặc biệt, khác hẳn những người khác.

Cảm giác này thật xa lạ, nhưng cô không bài xích hay muốn phản kháng, thậm chí còn có vui vẻ. Cô thích cái cảm giác này. Mộc Tịch Vãn đặt tay lên n.g.ự.c mình, cảm nhận nhịp tim đang đập thật nhanh, như đang ngân lên một khúc nhạc hạnh phúc.

Ngày hôm sau, sau khi châm cứu cho Gia Gia xong, Mộc Tịch Vãn quay sang Tạ Diệu Đồng đang đứng bên cạnh.

“Chị Diệu Đồng, từ hôm nay trở đi, Gia Gia chỉ cần châm cứu mỗi tuần một lần thôi ạ.”

Nghe Mộc Tịch Vãn nói, sắc mặt Tạ Diệu Đồng tươi tỉnh hẳn. Cô cảm kích nói:

“Vãn Vãn, cảm ơn em. Nếu không có em, chị và Gia Gia không biết phải làm sao nữa.”

Không chỉ vì Mộc gia biết đến sự tồn tại của Gia Gia là nhờ Mộc Tịch Vãn, mà còn vì hiệu quả rõ rệt sau vài lần châm cứu của cô. Tạ Diệu Đồng không cần đưa Gia Gia đến bệnh viện kiểm tra cũng có thể nhận ra sự khác biệt. Sắc mặt bé đã hồng hào hơn hẳn, không còn vẻ ốm yếu như trước. Điều này khiến Tạ Diệu Đồng thấy một tia hy vọng.

Sau khi về Mộc gia, cuộc sống của hai mẹ con cũng tốt hơn nhiều. Trước đây, một mình cô nuôi Gia Gia, ngay cả sữa bột tốt một chút cũng không dám mua. Bây giờ, mọi chi phí ăn uống, sinh hoạt của Gia Gia đều là những thứ trước kia cô không dám mơ đến. Quan trọng hơn, trước đây chỉ có mình cô yêu thương Gia Gia, nhưng bây giờ bé có rất nhiều người nhà yêu thương. Ngay cả Mộc Cảnh Dập, mỗi khi đi làm về cũng sẽ chơi với bé một lúc.

Lúc đầu, cô sợ Mộc gia sẽ cướp Gia Gia khỏi tay mình, nhưng giờ đây, cô lại vui mừng khi Gia Gia có được nhiều người thân yêu thương đến vậy. Tất cả đều nhờ Mộc Tịch Vãn. Nếu không phải cô ấy, hai mẹ con cô có lẽ vẫn còn ở lại bệnh viện nhỏ đó. Thậm chí có lẽ ngay cả nơi đó họ cũng không thể ở lại lâu nữa, vì họ đã nợ một khoản viện phí khổng lồ.

Thấy vẻ mặt cảm kích của Tạ Diệu Đồng, Mộc Tịch Vãn mỉm cười nói:

“Chị Diệu Đồng, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo đâu.”

Nhìn thấy Mộc Tịch Vãn an ủi, lòng Tạ Diệu Đồng ấm áp hẳn. Thật ra, cô đã âm thầm đưa ra một quyết định, đó là sau khi Gia Gia khỏi bệnh, cô sẽ rời đi. Chỉ một mình cô rời đi.

Những ngày này, tình yêu thương mà người nhà họ Mộc dành cho Gia Gia, cô đều thấy rõ. Vì vậy, cô rất yên tâm. Thật ra cô không muốn rời xa Gia Gia, nhưng thân phận của cô ở nơi này thật sự rất xấu hổ, cô không thể cứ thoải mái mà ở lại Mộc gia, hưởng thụ sự tốt đẹp mà người Mộc gia mang đến. Cô không muốn vì Gia Gia mà ép Mộc Cảnh Dập cưới mình. Cô không xứng. 

Nhưng Gia Gia thì khác, đối với Gia Gia, ở lại Mộc gia là sự lựa chọn tốt nhất. Vì ở đây, bé có thể nhận được những gì tốt nhất, những thứ mà cô không bao giờ có thể mang lại.

Mộc Tịch Vãn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Tạ Diệu Đồng, nhưng cô chỉ mỉm cười trong lòng mà không nói gì. Bởi vì Tạ Diệu Đồng chính là chính duyên của Mộc Cảnh Dập, cô ấy sẽ không thể rời đi. Nhưng chuyện tình cảm, cô không tiện can thiệp, phải để người trong cuộc tự giải quyết thôi.

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

150