Cận Ngữ Vi nhìn ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mặc Diễm, và những lời chỉ trích nghiêm khắc của anh, cô ta cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô ta không thể hiểu nổi tại sao Mặc Diễm lại bảo vệ Mộc Tịch Vãn như vậy. Anh không phải rất bài xích phụ nữ sao? Vậy tại sao giờ đây lại đứng gần Mộc Tịch Vãn, lại còn lên tiếng bênh vực cô ấy?
Điều khiến Cận Ngữ Vi đau lòng hơn cả là, mặc dù trước đây Dạ Mặc Diễm không mấy để ý đến cô ta, nhưng anh chưa bao giờ nói chuyện với cô ta lạnh lùng như vậy trước mặt nhiều người. Nỗi uất ức và khó hiểu dâng lên, khiến hốc mắt cô ta lập tức đỏ hoe.
Lúc này, cô ta cứ nghĩ Sở Mạn Thấm sẽ đứng ra giúp mình, nhưng khi nhìn về phía bà, cô ta thấy Sở Mạn Thấm đang bận nói chuyện với một phu nhân bên cạnh. Chẳng lẽ dì Sở không thấy Dạ Mặc Diễm đang khiến cô ta phải chịu uất ức sao? Cận Ngữ Vi cảm thấy mất mát và bất lực.
Cận Ngữ Vi giả bộ đáng thương, nũng nịu nói: “Anh Mặc Diễm, em… em không biết Tịch Vãn đã chuẩn bị quà cho ông nội Dạ rồi. Em chỉ muốn nhắc nhở cô ấy thôi!”
Lời của Cận Ngữ Vi vừa thốt ra, ánh mắt của những vị khách xung quanh nhìn về phía cô ta đều lộ rõ sự khác thường. Cận Ngữ Vi trước đây khéo léo lắm mà, sao bây giờ lại có vẻ… không biết cách cư xử thế?
Nếu hôm nay Mộc Tịch Vãn không chuẩn bị quà, thì với lời “nhắc nhở” này của Cận Ngữ Vi, chẳng phải Mộc Tịch Vãn sẽ mất mặt trước mặt biết bao gia đình hào môn sao!
Lúc này, Mộc Tịch Vãn cười mà như không cười nhìn Cận Ngữ Vi: “Cô Cận, cách nhắc nhở của cô thật đặc biệt. Tôi xem như đã được mở mang tầm mắt. Quà cho ông nội Dạ tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, không phiền cô phải bận tâm.”
Nói rồi, Mộc Tịch Vãn bước đến trước mặt Dạ lão gia tử, mỉm cười nói: “Ông Dạ, cháu chuẩn bị quà có chút vội vàng, mong ông đừng chê ạ!”
Nụ cười của cô tươi tắn như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân, vừa ngọt ngào vừa cuốn hút.
Dạ lão gia tử đã cảm thấy không vui khi nghe những lời của Cận Ngữ Vi. Ông luôn nhận ra cô ta có chút toan tính, nhưng nghĩ dù sao cũng chỉ là cô gái nhỏ, có chút tâm tư không ảnh hưởng đến ai nên đã không để tâm.
Nhưng gần đây, cô ta không chỉ nhắm vào Vãn Vãn trong chương trình, mà hôm nay còn dám làm trò trước mặt mọi người. Dạ lão gia tử nghĩ, sau hôm nay ông nhất định phải nói chuyện với con trai và con dâu. Dù sao Cận Ngữ Vi cũng đã là người trưởng thành, Dạ gia đã cưu mang cô ta đủ rồi.
Dạ lão gia tử nhìn khuôn mặt tươi tắn của Mộc Tịch Vãn, sự khó chịu trong lòng ông tan biến. Ông cười lớn, thân thiết nói: “Vãn Vãn, con đến là ông đã vui rồi. Chúng ta là người một nhà, sau này đừng khách sáo với ông nữa!”
Lời nói của ông khiến tất cả khách mời có mặt đều chấn động.
Xem ra, cô công chúa mới được tìm về của Mộc gia, không chỉ được Mộc gia che chở, mà còn được cả Dạ gia bảo bọc.
Là người không thể trêu vào !
Mộc Tịch Vãn nghe Dạ lão gia tử nói, vẫn mỉm cười, lấy ra tấm bùa hộ mệnh mà cô đã khắc đêm qua, đưa cho ông bằng cả hai tay: “Ông Dạ, đây là bùa hộ mệnh cháu khắc tối qua. Vì hơi vội nên trông có vẻ đơn sơ ạ!”
Dạ lão gia tử đưa tay nhận lấy, ngạc nhiên “Ô” lên một tiếng. Ngô Ngôn Tâm đứng bên cạnh Mộc Tịch Vãn, nhìn tấm ngọc trơn tuột, không có bất kỳ hộp quà nào, liền cười nhạo: “Chẳng phải là đồ giả đó chứ?”
Lời nói của Ngô Ngôn Tâm khiến mọi người lại nhớ đến việc Cận Ngữ Vi vừa mua một bức tranh giả với giá hàng trăm triệu. Cận Ngữ Vi nhận thấy ánh mắt của mọi người lại bắt đầu hướng về phía mình, cô ta thầm mắng Ngô Ngôn Tâm thật không biết điều.
Mộc Tịch Vãn bật cười. Có câu nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” quả không sai. Ngô Ngôn Tâm và Cận Ngữ Vi đúng là “đồng đội heo” của nhau.
Tuy nhiên, đối mặt với sự nghi ngờ của Ngô Ngôn Tâm, Mộc Tịch Vãn vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi.
Dạ lão gia tử không để ý đến những lời Ngô Ngôn Tâm nói, ông quay sang gọi một người đàn ông trung niên cách đó không xa: “Tu Minh, cậu lại đây xem một chút!”
Người mà Dạ lão gia tử gọi là La Tu Minh, đương kim gia chủ của La gia. Cửa hàng trang sức của La gia có mặt khắp cả nước, nên La Tu Minh rất am hiểu về các loại đá quý.
La Tu Minh nghe vậy, đi đến trước mặt Dạ lão gia tử, cầm lấy tấm bùa hộ mệnh mà ông đưa, rồi kinh ngạc nói: “Đây… đây là Long thạch!”
“Long thạch? Chẳng phải là loại còn quý hơn cả Đế Vương Lục sao?”
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên. Dù sống trong hào môn, không phải ai cũng từng thấy hết tất cả các loại ngọc. Ví dụ như Long thạch, một loại phỉ thúy còn quý hơn cả Đế Vương Lục, trên thị trường rất khó mua được, dù có tiền cũng chưa chắc có.
Mộc Tịch Vãn không hiểu về đá quý, nhưng nhìn sự kinh ngạc của mọi người, cô cũng hiểu rằng Long thạch chắc hẳn là một loại cực kỳ quý hiếm.
La Tu Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc và nghi vấn của mọi người, vừa vuốt ve những hoa văn trên ngọc thạch, vừa giải thích: “Long thạch là một loại phỉ thúy cực kỳ hiếm, chất liệu và độ quý hiếm đều vượt qua Đế Vương Lục. Màu xanh lục của Long thạch hoàn toàn hòa quyện vào phỉ thúy, không có rễ màu, vân màu, chất ngọc tinh xảo, độ trong suốt tốt, ánh sáng đẹp, giống như sợi tơ lụa. Bởi vì hiếm hơn Đế Vương Lục, Long thạch được mệnh danh là loại phỉ thúy cao cấp nhất.”
Sau khi giải thích xong, La Tu Minh nhìn Mộc Tịch Vãn: “Cô Mộc, xin hỏi cô có được loại ngọc này ở đâu vậy? Cô còn dư không? Tôi … tôi có thể mua với giá cao!”
Mộc Tịch Vãn ngập ngừng. Loại ngọc này cô có trong không gian, nhưng không có nhiều. Cô còn muốn dùng để khắc bùa bình an cho người thân. Dù sao Dạ lão gia tử đã có rồi, thì người nhà cô cũng phải có !
Mộc Tịch Vãn tỏ vẻ khó xử, nhìn La Tu Minh: “Chú La, cháu xin lỗi. Cháu cũng tình cờ có được một ít thôi, thật sự là không còn dư.”
La Tu Minh nghe vậy, tuy có chút thất vọng nhưng cũng hiểu. Dù sao Long thạch cũng là "khả ngộ bất khả cầu".
La Tu Minh vẫn luyến tiếc vuốt ve tấm bùa hộ mệnh trong tay. Dạ lão gia tử thấy vậy, giả vờ ho khan một tiếng, rồi đưa tay ra: “Tu Minh à, đây là tấm lòng của Vãn Vãn, ta phải giữ thật kỹ.”
Người khác không biết, nhưng ông thì biết rất rõ. Long thạch tuy quý, nhưng điều quý giá nhất chính là lá bùa mà Vãn Vãn đã khắc trên đó. Đây là vật bảo mệnh, dù La Tu Minh có thích đến đâu, ông cũng không đời nào bán. Đừng tưởng ông già rồi mà không nhìn ra tâm tư của nhãi ranh họ La kia nhé !