Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

197

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Yến tiệc chính thức bắt đầu. Trong phòng tiệc của khách sạn, ánh đèn lộng lẫy, tiếng cười nói rộn rã, không khí vô cùng náo nhiệt.

Mộc Hoành Đào từ nãy đến giờ vẫn âm thầm quan sát Dạ Mặc Diễm, trong lòng nghi ngờ ngày càng lớn. Thằng nhóc này hôm nay biểu hiện quá bất thường, cái ánh mắt dịu dàng đầy tình ý mà cậu ta nhìn Vãn Vãn, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến Mộc Hoành Đào giật mình.

Chẳng lẽ…? Ông không kìm được nữa, quay sang nhìn vợ, hạ giọng nói ra suy đoán của mình. Giang Tinh Mạn nghe chồng nói, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, không hề lo lắng bất an như ông.

Bà và Sở Mạn Thấm vốn là chị em thân thiết từ thuở nhỏ. Hôn sự của Vãn Vãn và Dạ Mặc Diễm là do bà và Mạn Thấm đã định ra từ khi bà còn mang thai Vãn Vãn. Thằng bé họ Dạ cũng được xem là dưới mí mắt bà lớn lên, từ nhỏ đã rất ưu tú, giờ đây tuổi còn trẻ nhưng đã bộc lộ tài năng phi thường trong quân đội, lập được nhiều chiến công lẫy lừng, có một phong thái đáng nể.

Với Giang Tinh Mạn, nếu Vãn Vãn cũng có tình cảm với Dạ Mặc Diễm, bà đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ và ủng hộ hai đứa đến với nhau. Tất nhiên, nếu Vãn Vãn không có ý đó, bà cũng sẽ không ép buộc. Bà luôn tin rằng nền tảng của hôn nhân là tình yêu chân thành, không phải sự gượng ép.

Lúc này, Giang Tinh Mạn lại một lần nữa hướng ánh mắt về phía Dạ Mặc Diễm và Vãn Vãn. Bà cũng cảm nhận được cậu nhóc họ Dạ thật sự có “ý đồ” với Vãn Vãn.

Nhưng có sao đâu, chuyện tình cảm mà, thuận theo tự nhiên thì tốt rồi !

Mộc Hoành Đào nóng như lửa đốt, thấy vợ vẫn bình thản, thì càng sốt ruột hơn. Ông cau mày, vội vàng hỏi:

“Bà xã, em thật sự không lo lắng chút nào sao? Chẳng lẽ em không sợ con gái mình bị thằng nhóc đó "cuỗm" đi mất à?”

Giang Tinh Mạn nghe vậy, không khỏi buồn cười. Bà quay đầu, ánh mắt dịu dàng mà kiên định nhìn chồng, cười trêu:

“Em lo gì chứ? Vãn Vãn và Mặc Diễm vốn dĩ có hôn ước. Nếu hai đứa chúng nó mà thích nhau, chẳng phải là quá tốt rồi hay sao ?!”

Mộc Hoành Đào nghe vợ nói, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Ông bất giác nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Dạ Mặc Diễm. Không hiểu sao, trước đây ông thấy thằng nhóc này rất xuất sắc, là một thanh niên tài giỏi hiếm có. Nhưng bây giờ nhìn lại, ông lại thấy có chút không vừa mắt thế này ?

Yến tiệc vẫn diễn ra náo nhiệt. Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn sóng vai đi lên tầng hai của khách sạn. Vừa lên đến nơi, cả hai nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Mặc Diễm, ở đây này!”

Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy Quý Hàng Hãn và An Anh Duệ đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, vẫy tay gọi họ. Dạ Mặc Diễm nhìn hai người bạn thân, sao anh lại thấy hai người này chướng mắt thế nhỉ ? 

Tuy trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng Dạ Mặc Diễm vẫn dẫn Mộc Tịch Vãn đi về phía họ. Quý Hàng Hãn nhìn thấy Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn đi gần nhau như vậy, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Phải biết, họ lớn lên cùng với Dạ Mặc Diễm, bao nhiêu năm qua, có khi nào thấy người anh em này gần gũi quan tâm chăm sóc một cô gái như thế này đâu? Càng nhìn càng thấy giống điển hình mẫu bạn trai "nhị thập tứ hiếu" a ??

Và Quý Hàng Hãn còn bắt được ánh mắt dịu dàng khi Dạ Mặc Diễm nhìn Mộc Tịch Vãn nữa chứ. Trời ạ! Đây là điều sinh thời hắn có thể nhìn thấy sao ??

Cái cây vạn tuế ra nụ rồi ??

Lúc này, Dạ Mặc Diễm dường như nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Quý Hàng Hãn, nhưng anh chỉ thản nhiên liếc nhìn. Chuyện của anh và Vãn Vãn, anh vốn dĩ không muốn giấu giếm gì cả, chẳng qua cô gái nhỏ nhà anh vẫn còn chút ngại ngùng, chưa sẵn sàng công khai mà thôi.

Mộc Tịch Vãn và Dạ Mặc Diễm đến trước mặt Quý Hàng Hãn và An Anh Duệ, cô tự nhiên chào hỏi:

“Anh Hàng Hãn, anh An, hai anh khỏe không ạ?”

An Anh Duệ "thần kinh thô" hoàn toàn vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong không khí. Nghe Mộc Tịch Vãn chào, hắn vội cười đáp:

“Chào em! Vãn Vãn, sao em lại ở cùng với Diêm Vương Dạ thế này? Tiếc là anh trai em hôm nay không có ở đây, nếu anh ấy đến, nhất định sẽ không đồng ý để Diêm Vương Dạ đứng gần em như vậy đâu!”

Gần đây, Mộc Cảnh Trần tỏ ra vô cùng đề phòng Dạ Mặc Diễm.

Mộc Tịch Vãn nghe An Anh Duệ nói, nụ cười trên môi hơi cứng lại, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Dạ Mặc Diễm dịu dàng nhìn cô gái nhỏ, quay sang An Anh Duệ, thản nhiên nói:

“Sao cậu nói nhiều thế, cả sảnh tiệc chỉ nghe thấy giọng của cậu thôi đấy!”

An Anh Duệ nghe Dạ Mặc Diễm nói mình như vậy, bất giác nhìn quanh. Mọi người xung quanh đều đang nói chuyện rôm rả.

“Oan uổng quá, tôi …”

An Anh Duệ vừa định biện minh vài câu, thì thấy Dạ Mặc Diễm chu đáo giúp Mộc Tịch Vãn kéo ghế, rồi ân cần hỏi cô muốn ăn gì.

Yến tiệc ở tầng hai là buffet. Mộc Tịch Vãn nghe Dạ Mặc Diễm hỏi, mới nhận ra mình thật sự có chút đói bụng. Cô khẽ đứng dậy, cười nói:

“Dạ đại ca, chúng ta cùng đi xem đi!”

An Anh Duệ nhìn hai người đi về phía quầy thức ăn, trong mắt hắn tràn đầy nghi hoặc và kinh ngạc. Hắn không dám tin, quay sang hỏi Quý Hàng Hãn:

“Này… Hai người họ… không phải là tôi nghĩ vậy chứ?”

Quý Hàng Hãn nhìn người bạn thân có phản ứng chậm chạp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu, cố ý không nói:

“Cậu đoán xem?”

An Anh Duệ nhìn vẻ mặt thần bí của Quý Hàng Hãn, bực bội nói:

“Cậu không nói thì tôi tự đi hỏi!”

Nói xong, An Anh Duệ đứng dậy đi về phía quầy thức ăn.

Mộc Tịch Vãn đứng trước quầy thức ăn, ánh mắt chăm chú nhìn các món ăn. Không thể phủ nhận, các món ăn ở đây rất phong phú, không chỉ màu sắc hấp dẫn mà hương thơm còn xộc thẳng vào mũi.

Vốn dĩ đã đói, Mộc Tịch Vãn thấy nhiều món ngon như vậy, cảm giác thèm ăn lập tức trỗi dậy. Dạ Mặc Diễm bật cười nhìn cô, cứ như một chú mèo tham ăn. Ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng và cưng chiều.

Sau khi chọn xong vài món mình thích, Mộc Tịch Vãn vui vẻ đi đến quầy đồ ngọt. Vừa định lấy một phần bánh yêu thích, cô đột nhiên cảm thấy có người va vào mình. Mộc Tịch Vãn nghi hoặc quay lại, liền nghe thấy một giọng nữ đầy vẻ xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không cố ý!”

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

197