Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

198

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Mộc Tịch Vãn đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày nhìn cô gái đang luống cuống trước mặt. Vẻ mặt cô vừa hoảng loạn vừa bất lực, đôi mắt rưng rưng đầy sợ hãi, trông như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lầm lớn và đang chờ bị mắng.

Đang định lên tiếng trấn an, thì một giọng nữ chua ngoa vang lên trước:

"Vệ Cẩn Dư, sao cô lại hậu đậu thế hả? Cô đụng trúng ai chứ, lại đụng ngay Mộc tiểu thư đấy!"

Cô gái bị gọi là Vệ Cẩn Dư nghe thấy tiếng quát lớn, thân thể run lên bần bật, chẳng khác nào một đứa trẻ con, vừa khóc vừa líu ríu: "Xin lỗi … tôi... tôi không cố ý!"

"Khóc lóc cái gì ? Xui xẻo quá đi mất!"

Cô gái bên cạnh thấy Vệ Cẩn Dư bật khóc thì lộ rõ vẻ ghét bỏ trên mặt, sự chán ghét trong ánh mắt không hề che giấu.

"Vãn Vãn, có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?"

Giọng nói của Dạ Mặc Diễm truyền đến. Vừa nghe thấy tiếng động, hắn đã nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Mộc Tịch Vãn.

"Dạ đại ca, em không sao."

Mộc Tịch Vãn quay sang nở nụ cười tươi tắn với Dạ Mặc Diễm, rồi dịu dàng quay lại phía cô gái tên Vệ Cẩn Dư, khuyên nhủ:

"Đừng khóc. Tôi không sao, cô không cần lo lắng!"

Vệ Cẩn Dư ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Mộc Tịch Vãn, giọng nói mang theo chút không chắc chắn và dè dặt:

"Thật... thật sao?"

"Thật!" Mộc Tịch Vãn khẳng định, ánh mắt kiên định và nghiêm túc.

Thấy cô gái đã nín khóc, cảm xúc dần ổn định trở lại, Mộc Tịch Vãn mới xoay người nhìn thẳng vào cô gái vừa lớn tiếng trách mắng Vệ Cẩn Dư kia.

"Vừa rồi... là cô cố tình đẩy Vệ tiểu thư đúng không?"

Thư Vân Sam nghe Mộc Tịch Vãn chất vấn thì ánh mắt chợt lảng tránh, không dám đối diện, nhưng ngữ khí vẫn tỏ vẻ cứng rắn:

"Ai đẩy cô ta? Là cô ta tự đi đường không cẩn thận thôi. Mộc tiểu thư, cô ta là đồ ngốc đấy, đầu óc có vấn đề!" Nói rồi Thư Vân Sam đưa ngón tay lên chỉ vào đầu mình, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt và xem thường.

Mộc Tịch Vãn cẩn thận quan sát tướng mạo của Thư Vân Sam. Cô khẽ sững sờ, nhưng rồi ánh mắt lại lạnh lùng hơn, nói:

"Cô cảm thấy nói như vậy có lịch sự không? Hơn nữa, vừa rồi là Vệ tiểu thư đi đứng không cẩn thận, hay vì một lý do nào khác... chúng ta có thể xem lại camera giám sát là rõ ràng thôi mà!"

Mộc Tịch Vãn đưa tay chỉ về phía camera giám sát không xa, ánh mắt kiên định và đầy tự tin.

Lúc này, sắc mặt Thư Vân Sam thoắt xanh thoắt trắng, trở nên vô cùng khó coi. Cô ta không hiểu tại sao một công chúa nhà họ Mộc lại đi bảo vệ một đứa ngốc. Hơn nữa, khi nhìn thấy Dạ Mặc Diễm vẫn đứng cạnh Mộc Tịch Vãn, tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đầy áp lực, trong lòng cô ta không khỏi nảy sinh một tia khiếp sợ.

Thư Vân Sam gượng gạo nở một nụ cười, nói: "Có chút chuyện nhỏ nhặt thôi mà, cần gì phải xem camera. Cứ coi như là tôi lỡ đụng trúng cô ta đi!"

Cô ta quay sang Vệ Cẩn Dư, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi!"

Không đợi Vệ Cẩn Dư đáp lời, Thư Vân Sam đã vội vàng quay lưng bỏ đi, bước chân có phần luống cuống, hoảng loạn.

Dạ Mặc Diễm nhìn Mộc Tịch Vãn, dịu dàng hỏi: "Vãn Vãn, có cần xem camera không?"

Mộc Tịch Vãn nhìn hắn, bật cười khe khẽ: "Không cần đâu, em chỉ dọa cô ta thôi. Vả lại, hình như cô ta có chút quan hệ với "em dâu tương lai" của em, thôi thì nể mặt em ấy một chút, tạm thời không chấp nhặt nữa."

Nói xong, cô lại quay sang nhìn Vệ Cẩn Dư vẫn đứng đó: "Vệ tiểu thư, cô đi cùng ai tới vậy?"

Lúc này Vệ Cẩn Dư đã bớt sợ hãi hơn ban nãy. Cô bé nhỏ giọng đáp: "Chị, em đi cùng ba mẹ ạ!"

Nghe Vệ Cẩn Dư xưng hô mình là "chị", Mộc Tịch Vãn có chút bối rối. Cô gái này nhìn có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, thế mà lại gọi cô là chị, quả thật có hơi không quen.

Vừa lúc đó, Mộc Tịch Vãn thấy một người phụ nữ trung niên hớt hải chạy tới từ phía xa. Nhìn tướng mạo của bà, là mẹ của Vệ Cẩn Dư.

"Cẩn Dư, Cẩn Dư!"

Nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Vệ Cẩn Dư vội vàng ngẩng đầu, chạy lại ôm chầm lấy bà: "Mẹ ơi, mẹ ơi!"

"Con bé này, sao lại chạy lung tung thế? Lúc tới, mẹ đã dặn con thế nào?"

Giọng nói của Vệ phu nhân tuy có chút trách mắng, nhưng càng nhiều là lo lắng và đau lòng. Bà xót xa nhìn đôi mắt vừa khóc sưng húp của con gái, trong ánh mắt tràn đầy sự từ ái và quan tâm.

Vệ phu nhân trấn an con gái xong, rồi xin lỗi Mộc Tịch Vãn:

"Mộc tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi thay mặt Cẩn Dư xin lỗi cô. Con bé không hiểu chuyện, xin Mộc tiểu thư đừng chấp nhặt với nó."

Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ mặt lo lắng của Vệ phu nhân, mỉm cười nói: "Vệ phu nhân, tôi không sao cả."

Rồi Mộc Tịch Vãn lại nhìn Vệ Cẩn Dư một lát, nhẹ giọng nói với Vệ phu nhân: "Vệ phu nhân, có thể cho tôi mượn vài phút nói chuyện được không?"

Nghe Mộc Tịch Vãn nói vậy, Vệ phu nhân tuy trong lòng nghi ngờ, không biết tiểu thư nhà họ Mộc tìm mình làm gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Thấy vậy, Dạ Mặc Diễm dẫn Mộc Tịch Vãn và hai mẹ con Vệ phu nhân đến một căn phòng riêng. Trước khi rời đi, hắn dặn dò Mộc Tịch Vãn: "Vãn Vãn, nói chuyện xong thì tìm anh nhé!"

Mộc Tịch Vãn ngoan ngoãn gật đầu với hắn.

Vệ phu nhân thấy thái độ của Dạ Mặc Diễm đối với Mộc Tịch Vãn thì thầm kinh ngạc. Thiếu gia nhà họ Dạ vốn luôn nổi tiếng lạnh lùng, không gần nữ sắc, mà giờ lại … thật sự quá khác biệt. Nhưng nghĩ lại, hai người vốn có hôn ước, nên sự quan tâm này cũng là điều bình thường.

Đợi Dạ Mặc Diễm đi khuất, Mộc Tịch Vãn mới quay sang nhìn Vệ phu nhân, thẳng thắn hỏi:

"Vệ phu nhân, tôi mạo muội hỏi một chút, tình trạng của Vệ tiểu thư bắt đầu từ khi nào vậy?"

Vệ phu nhân không hiểu tại sao Mộc Tịch Vãn lại hỏi, nhưng chuyện này ở giới hào môn cũng chẳng phải bí mật gì, vì thế bà cố nén nỗi xót xa trong lòng, đáp:

"Không sao đâu, chuyện này không phải bí mật. Cẩn Dư nhà chúng tôi từ nhỏ đã rất thông minh lanh lợi. Trước khi vào mẫu giáo, lúc mới ba tuổi, con bé đã biết đọc hàng nghìn chữ Hán. Ngay cả cô giáo cũng thường xuyên khen ngợi. Nhưng không hiểu sao, lúc con bé được bốn tuổi, sau khi tôi và ông xã đưa con bé về quê nội chơi rồi trở về, con bé bỗng trở nên như bây giờ. Lúc nhỏ chưa rõ, nhưng càng lớn, triệu chứng của con bé càng rõ ràng. Sau này chúng tôi thấy bất ổn nên đưa con bé đi bệnh viện kiểm tra. Nào ngờ kết quả lại nói con bé bị thiểu năng trí tuệ. Rõ ràng trước bốn tuổi con bé rất thông minh, hơn nữa chúng tôi đã kiểm tra não bộ của con bé, không có dấu hiệu teo não. Vậy tại sao trí tuệ lại đột nhiên thoái hóa như vậy chứ?"

Nói đến đây, nước mắt Vệ phu nhân không kìm được chảy dài. Giọt nước mắt của một người mẹ chất chứa nỗi đau xót và bất lực.

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

198