Một bên, thấy mẹ mình khóc, Vệ Cẩn Dư cũng rưng rức theo, lặp đi lặp lại: “Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc nữa!”
Vệ phu nhân vội vàng cúi đầu, dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, rồi ngẩng lên, ánh mắt đầy xót xa nhìn con gái, dịu dàng an ủi: “Ngoan, mẹ không khóc. Cẩn Dư cũng đừng khóc.” Nói rồi, bà đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn đọng trên gò má Vệ Cẩn Dư.
Mộc Tịch Vãn lặng lẽ đứng một bên, chờ hai mẹ con dần dần bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi mở lời: “Chị Vệ chỉ đưa Vệ tiểu thư đi bệnh viện khám thôi sao? Không nghĩ tới Vệ tiểu thư gặp phải chuyện gì đó kỳ lạ, khác thường nên mới thành ra như vậy ư?”
Vệ phu nhân nghe vậy, trấn an con gái xong mới nhìn về phía Mộc Tịch Vãn. Giọng bà như nén lại một nỗi tuyệt vọng, đượm màu u ám: “Khi bác sĩ trong bệnh viện bó tay, chồng tôi đã mời một vị đại sư đến. Chỉ là ông ấy cũng không nói rõ được nguyên do. Sau đó, chúng tôi lại mời thêm mấy vị khác nữa. Có người nói Cẩn Dư bị quỷ ám, con quỷ đó chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ bốn tuổi. Lại có người nói Cẩn Dư bị mất hồn phách, chỉ cần tìm về là được. Nhưng cuối cùng, những vị đại sư đó đều không có cách nào với tình trạng của con bé.”
Mộc Tịch Vãn lắng nghe, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Vệ phu nhân nói không sai. Vệ tiểu thư quả thật là bị mất hồn phách, nhưng chính xác là mất một hồn, hai phách, nên mới dẫn tới tình trạng hiện giờ của cô ấy.”
“Cái… cái gì?” Vệ phu nhân trợn tròn mắt, vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt. Bà không thể tin nổi, tại sao cô tiểu thư nhà họ Mộc này lại có thể nói ra chuyện đó một cách chính xác đến vậy. Là cô ấy đoán bừa, hay thật sự có tài năng thần kỳ đến thế?
Mộc Tịch Vãn đã quá quen với sự nghi hoặc như trong ánh mắt Vệ phu nhân, nên cũng chẳng bận tâm làm gì, cô cười nhẹ giải thích: “Vệ phu nhân, tôi có tìm hiểu một chút về huyền học, nên mới muốn giúp đỡ Vệ tiểu thư. À, tiện đây tôi hỏi, ở quê của bà có từng xảy ra chuyện một đứa trẻ cũng bị tình trạng giống như Vệ tiểu thư không?”
Vệ phu nhân giật mình, như chợt nhớ ra điều gì đó, bà gật đầu lia lịa: “ Đúng là có. Hồi trước tôi mơ hồ nghe người thân kể lại, một đứa trẻ trong nhà họ hàng bên chồng tôi, lúc nhỏ cũng không được lanh lợi lắm, nhưng sau đó lớn lên thì cũng dần bình thường như người khác.” Nói tới đây, trong lòng Vệ phu nhân lại dâng lên nỗi bi thương. Ánh mắt bà nhìn con gái mình tràn đầy đau lòng: Tại sao con nhà người khác có thể khôi phục bình thường, mà con gái bà đã hơn hai mươi tuổi vẫn cứ mãi như vậy?
Mộc Tịch Vãn nghe xong, vẻ mặt bỗng sáng tỏ, cô gật đầu nói: “Vệ phu nhân, tôi dường như đã biết vấn đề ở đâu rồi. Nhưng để xác định rõ mọi chuyện và có thể giải quyết, tôi cần phải đến quê nhà của bà một chuyến. Nếu Vệ phu nhân tin tưởng tôi, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.” Ánh mắt Mộc Tịch Vãn trong veo, chân thành. Cô biết Vệ phu nhân vẫn còn nghi ngờ, nguyên nhân chính là vì cô quá trẻ tuổi. Cô không ép buộc.
Mộc Tịch Vãn muốn giúp Vệ Cẩn Dư không phải vì công đức hay lợi lộc, mà là vì cô cảm thấy bất công cho cuộc đời của cô gái này. Cô ấy vốn dĩ không nên như vậy, nhưng lại bởi vì sự ích kỷ của một số người mà trở nên ngây ngây ngốc ngốc.
Chia tay Vệ phu nhân, Mộc Tịch Vãn đi về phía Dạ Mặc Diễm. Lúc này, ba người họ đã ngồi ở bàn, lặng lẽ chờ cô.
“Vãn Vãn, xong việc rồi à?” Dạ Mặc Diễm cất tiếng hỏi đầu tiên.
“Vâng.” Mộc Tịch Vãn gật đầu, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô nhìn ba người hỏi: “Mấy anh có quen cô gái tên Thư Vân Sam không?”
“Thư? Vãn Vãn, em nói chắc là Thư gia ở Kinh Thị rồi. Cả Kinh Thị này chỉ có một Thư gia duy nhất thôi.” An Anh Duệ nghe Mộc Tịch Vãn hỏi, lập tức đáp lời.
Quý Hàng Hãn cũng tiếp lời: “Thư Vân Sam này đúng là người nhà họ Thư. Em trai anh học cùng lớp với cô ấy.” Mộc Tịch Vãn nghe xong, khẽ gật đầu suy tư. Lúc nãy, khi nhìn thấy Thư Vân Sam, cô đã nhận ra ngay cô gái này có quan hệ huyết thống với Tạ Diệu Đồng. Nghĩ lại ngày đó khi xem tướng số cho Tạ Diệu Đồng, cô đã nhận thấy rằng duyên phận của cô ấy thật sự có liên kết với mình. Thì ra liên kết đó nằm ở đây.
Duyên phân a, vẫn luôn là điều gì đó thật khó lý giải !
Yến tiệc diễn ra rất lâu, và xuyên suốt buổi tiệc, Mộc Tịch Vãn hầu như chỉ ở bên cạnh Dạ Mặc Diễm.
Đồng thời, cô mới thực sự cảm nhận được, đứng bên cạnh anh cần phải có một "sức chịu đựng" cực kỳ mạnh mẽ.
Cô phải đối mặt với vô số ánh mắt dò xét, tò mò của các vị khách. Và cả những ánh mắt ghen tị, ngưỡng mộ từ những cô gái khác. Từng luồng ánh mắt ấy cứ như những mũi tên nhọn chĩa thẳng vào cô, như muốn xuyên thấu cô từ trong ra ngoài. Trong đó, có hai luồng ánh mắt sắc bén hơn cả, mạnh mẽ đến nỗi Mộc Tịch Vãn không cần nhìn cũng biết đó là ai: Sở Uẩn Hề và Cận Ngữ Vi.
Mộc Tịch Vãn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng thầm than vãn: Một người đàn ông mà sao lại đẹp đến mức "yêu nghiệt" như thế chứ!
Bên này, Cận Ngữ Vi gần như không thể rời mắt khỏi Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn. Cô ta khao khát được thay thế Mộc Tịch Vãn, ngồi ở vị trí đó. Không hiểu vì sao, mọi chuyện vốn dĩ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô, nhưng kể từ khi Mộc Tịch Vãn quay về, tất cả đều tan vỡ.
Cận Ngữ Vi hận, tại sao Mộc Tịch Vãn lại quay về, tại sao cô ta không c.h.ế.t ở bên ngoài. Nếu không có Mộc Tịch Vãn, với tình cảm mà Sở Mạn Thấm dành cho mình, cô ta chính là người có hy vọng lớn nhất trở thành vợ của Dạ Mặc Diễm, con dâu duy nhất của Dạ gia. Nghĩ đến đây, Cận Ngữ Vi siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cô ta thất thần đi đến khu vực quầy rượu. Vừa ngẩng đầu, cô ta đã thấy Sở Uẩn Hề, cũng đang nhấm nháp rượu một mình.
Sở Uẩn Hề cũng nhìn thấy Cận Ngữ Vi với vẻ mặt thẫn thờ, trong lòng không khỏi có chút hả hê. Nhưng ngay sau đó, cô ta cũng cảm thấy chua chát. Hiện tại, cô ta còn tư cách gì để chế giễu người khác chứ? Cô ta giờ đây nổi tiếng khắp giới giải trí với những tai tiếng, chỉ có thể ru rú trong nhà, sống mà không có mục đích. Và kể từ khi cô ta bị đuổi trở về Sở gia, mọi người không còn yêu thương cô ta như trước. Hơn nữa, vì không lớn lên cùng nhau nên cô ta và mọi người trong gia đình cũng có một khoảng cách khó mà san lấp. Đã thế, Sở gia bây giờ còn thường xuyên sắp xếp các buổi xem mắt cho cô ta, kể cả những gia đình không bằng Sở gia, chỉ để vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của cô ta. Vốn dĩ hôm nay không đến lượt cô ta tham dự buổi yến tiệc của nhà họ Dạ, nhưng Sở lão phu nhân lại nghĩ, muốn xem có thể tận dụng nhan sắc của cô ta để câu được một vị con rể giàu có cho Sở gia hay không.
Đang lúc Sở Uẩn Hề vừa uống rượu vừa nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, cô ta thấy một bóng người đứng trước mặt mình. Ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Cận Ngữ Vi, khẽ giật mình rồi tỏ ra lạnh nhạt nói: “Cận tiểu thư, có chuyện gì sao?”