Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

200

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Ánh mắt Cận Ngữ Vi găm chặt vào dáng vẻ lạnh nhạt của Sở Uẩn Hề. Trong lòng cô ta dâng lên một nỗi bất mãn không hề che giấu. Giờ này, Sở Uẩn Hề đã danh tiếng tan nát trong giới giải trí, không thể nào tiếp tục lăn lộn được nữa. Cô ta còn bị Mộc gia đuổi thẳng cổ về Sở gia. Thế mà, dù rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy, cô ta vẫn có thể bày ra cái thái độ cao ngạo đó. Cận Ngữ Vi thực sự không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc ai đã cho cô ta cái sự tự tin và bản lĩnh đó?

Tuy nhiên, Cận Ngữ Vi nhanh chóng kìm nén sự khó chịu trong lòng, bởi cô ta nhớ ra mục đích mình đến tìm Sở Uẩn Hề. Cô ta cố gắng nặn ra một vẻ quan tâm giả tạo, hỏi Sở Uẩn Hề:

“Sở tiểu thư, hẳn là cuộc sống của cô hiện giờ không dễ dàng gì, phải không?”

Ngay từ khoảnh khắc Cận Ngữ Vi đến gần, Sở Uẩn Hề đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận những lời mỉa mai, châm chọc. Cô ta ngước mắt nhìn thẳng vào Cận Ngữ Vi, giọng nói hờ hững:

“Nếu Cận tiểu thư đến chỉ để xem trò cười của tôi, vậy mời cô đi cho. Dù tôi có sa sút thế nào, tôi vẫn là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Sở gia. Còn Cận tiểu thư, cô chẳng qua chỉ là một con nhóc nhà quê đến từ chốn đồng không m.ô.n.g quạnh. Cho dù được ở nhờ Dạ gia, cũng không thay đổi được làn da ngăm đen, thô ráp của cô. Hỏi thật nhé Cận tiểu thư, lời tôi nói có đúng không?”

Nghe những lời nói sắc bén và không hề nể nang của Sở Uẩn Hề, sắc mặt Cận Ngữ Vi lập tức trắng bệch, cô ta cảm giác như mình vừa bị tát một cú trời giáng. Cơn giận dữ trong lòng cuộn trào như sóng biển, suýt chút nữa đã phá vỡ lý trí. Nhưng không, cô ta không thể bùng nổ lúc này, cô ta còn cần người trước mắt, thế là cô ta hít một hơi thật sâu, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc. Mãi một lúc sau, mới gượng gạo nặn ra một nụ cười:

“Sở tiểu thư hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không có ý xem trò cười của cô. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta giống như những người cùng chung một số phận. Kể từ khi Mộc Tịch Vãn kia trở về, cuộc sống của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn. Tôi nghĩ Sở tiểu thư cũng không hề dễ chịu gì, phải không?”

Sở Uẩn Hề nghe Cận Ngữ Vi nói, tay cầm ly rượu vô thức siết chặt hơn. Đúng vậy, kể từ khi Mộc Tịch Vãn trở về, cô ta không chỉ mất đi công việc trong giới giải trí, mà còn bị Mộc gia đuổi ra khỏi nhà một cách phũ phàng. Những người bạn đã từng vây quanh, nịnh bợ, giờ đây đều tránh cô ta như tránh tà, hùa nhau “đá thêm cục đá”. Tất cả những bất hạnh này, đều là vì Mộc Tịch Vãn! Nghĩ đến đây, Sở Uẩn Hề nghiến răng ken két, hận không thể khiến Mộc Tịch Vãn biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức.

Cận Ngữ Vi tinh ý nhận ra cơn giận dữ không thể che giấu của Sở Uẩn Hề, trong lòng không khỏi mừng thầm. Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, rồi tiếp tục nói:

“Sở tiểu thư, tôi có một tấm ảnh này. Tình cờ chụp được trong lúc ghi hình một chương trình. Còn phải xử lý nó thế nào, hoàn toàn là do cô quyết định.”

Nói đoạn, Cận Ngữ Vi dùng một số WeChat chưa bao giờ dùng để liên lạc, không chút do dự gửi cho Sở Uẩn Hề một tấm ảnh.

Nhìn tấm ảnh được Cận Ngữ Vi gửi tới, Sở Uẩn Hề không phải kẻ ngốc, cô ta hiểu rõ Cận Ngữ Vi muốn lợi dụng mình. Cô nhìn vào bức ảnh, chất vấn:

“Cận tiểu thư đúng là cao tay. Đây là muốn biến tôi thành s.ú.n.g của cô, phải không?”

Cận Ngữ Vi nghe lời buộc tội của Sở Uẩn Hề, không hề vội vàng giải thích. Cô ta chỉ mỉm cười, bình thản cất điện thoại vào túi xách, rồi chậm rãi nói:

“ Tôi thật sự không có ý đó. Sở tiểu thư đừng hiểu lầm. Dù thế nào đi nữa, hiện giờ tôi cũng có một vị trí nhỏ trong Dạ gia, hơn nữa tôi còn có một công việc ổn định. Còn cô thì không. Ảnh tôi đã gửi cho cô rồi, làm hay không, tất cả tùy vào một suy nghĩ của cô.”

Nói xong, Cận Ngữ Vi lại nở một nụ cười đầy ẩn ý với Sở Uẩn Hề, rồi tao nhã xoay người rời đi. Cô ta tin chắc rằng, Sở Uẩn Hề tuyệt đối sẽ không thờ ơ với tấm ảnh đó. Bởi vì theo cô ta, không có lúc nào được coi thường sự ghen tị của một người phụ nữ. Đặc biệt là những người phụ nữ cao ngạo, không cam tâm thất bại như Sở Uẩn Hề.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mộc Tịch Vãn tạm biệt Dạ Mặc Diễm rồi lên xe về nhà cùng bố mẹ. Suốt quãng đường đi, Mộc Hoành Đào không biết đã lén nhìn Mộc Tịch Vãn qua gương chiếu hậu bao nhiêu lần.

Mộc Tịch Vãn nhanh chóng nhận ra vẻ muốn nói lại thôi của bố, cô bật cười hỏi:

“Bố có chuyện gì muốn nói với con à?”

Giang Tinh Mạn đương nhiên hiểu rõ sự bối rối và đấu tranh trong lòng chồng mình. Suốt cả buổi tiệc hôm nay, hầu hết sự chú ý của ông đều dồn vào Dạ Mặc Diễm và Vãn Vãn. Đến mức có người nói chuyện với ông mà ông cũng có chút lơ đãng. Đây là chuyện chưa tình xảy ra trước đây.

“Vãn Vãn, con đừng để ý bố con. Ông ấy không có gì cần nói đâu!”

Giang Tinh Mạn cố gắng phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng, giọng nói mang theo một chút trách móc.

Mộc Hoành Đào nghe vợ nói, trong lòng dâng lên một sự buồn bực, tuy không muốn làm trái ý vợ, nhưng không hỏi thì sao mà được ! Thế là Mộc Hoàng Đào vừa tập trung lái xe, vừa giả " không mấy bận tâm" hỏi Mộc Tịch Vãn:

“Vãn Vãn, con với Dạ Mặc Diễm... hai đứa có phải đang hẹn hò không?”

Ban đầu, Mộc Hoành Đào chỉ nghi ngờ thái độ của Dạ Mặc Diễm đối với con gái mình. Nhưng suốt cả bữa tiệc, con gái ông cũng gần như dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh Dạ Mặc Diễm, giữa hai người là bầu không khí ngọt ngào và ánh mắt lưu luyến khi nhìn nhau giống như có thể kéo ra sợi ấy. Điều này khiến ông không thể không nghi ngờ.

Mộc Tịch Vãn nghe bố hỏi thẳng thắn như vậy, hơi sững sờ một chút, má lập tức ửng đỏ. Sau một lúc lâu, cô hạ quyết tâm, nở một nụ cười ngọt ngào và kiên định, nhẹ nhàng gật đầu với bố:

“Vâng, đúng vậy ạ!”

Giang Tinh Mạn nghe câu trả lời của con gái, đầu tiên cũng sững sờ, rồi trên mặt tràn ngập niềm vui sướng không thể kìm nén. Bà vội vàng nhìn Mộc Tịch Vãn, hỏi dồn dập:

“Thật sao Vãn Vãn? Chuyện này là từ khi nào vậy?”

Mộc Tịch Vãn nhìn ánh mắt tò mò của mẹ, ngượng ngùng trả lời:

“Mới mấy ngày trước thôi ạ, con chưa kịp nói với mọi người.”

Bên cạnh, Mộc Hoành Đào lộ vẻ bất lực, qua gương chiếu hậu trừng mắt nhìn vợ một cái. Ông thật không hiểu nổi, con gái ông mới hẹn hò thôi mà vợ ông đã vui mừng đến thế, như thể chỉ mong con gái gả đi ngay lập tức vậy!

Mộc Hoành Đào hắng giọng, cố gắng làm cho giọng nói nghe nghiêm túc hơn:

“Vãn Vãn, con vẫn còn nhỏ. Bố nghĩ chuyện hẹn hò có thể tạm gác lại một chút. Cứ ở yên trong nhà đi, bố mẹ nuôi con cả đời cũng không thành vấn đề!”

Giang Tinh Mạn nghe chồng nói, bất mãn lườm ông, rồi quay sang nắm tay Mộc Tịch Vãn, dịu dàng nói:

“Vãn Vãn, con đừng nghe bố con nói. Ông ấy chỉ là không nỡ để con rời xa gia đình quá sớm thôi.”

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

200