Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

213

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vệ đường thúc nhìn chằm chằm Vệ Lương Sơn, ánh mắt sắc như d.a.o như muốn xuyên thấu tìm tòi đến tột cùng xem Vệ Lương Sơn đã biết được những gì.

Thế nhưng, Vệ Lương Sơn không hề nao núng, ánh mắt lạnh lùng đối diện với ông. Hắn vạch trần chuyện này chính là để xem có thể moi được bằng chứng xác thực từ miệng ông ta hay không.

Vệ đường thúc trầm tư một lát, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Quả nhiên, cháu đã biết chuyện rồi!”

Vệ Lương Sơn nhìn vẻ mặt đó của ông ta, trong lòng cười nhạt.

Hắn vẫn giữ vẻ bình thản: “Con gái cháu bị bệnh bao lâu nay, cháu còn thấy mình biết chuyện này hơi muộn đấy!”

Lúc này, Vệ đường thúc không muốn vòng vo thêm nữa. Ông ta tin chắc rằng, dù Vệ Lương Sơn có mang chuyện này ra trước mặt cảnh sát, họ cũng sẽ chỉ coi nó là mê tín dị đoan, tuyệt đối không tin.

Nghĩ đến đó, ông ta không còn gì phải lo lắng. Ông thốt ra lời nói đầy tự mãn: “Vậy là cậu đã biết Hồng Triết nhà tôi dùng hồn phách của Cẩn Dư?”

Vệ Lương Sơn thấy ông ta thừa nhận nhanh như vậy, cơn giận bùng lên trong lòng. Hắn chỉ muốn lao vào đánh người ngay lập tức!

Bên cạnh, Vệ phu nhân vội vàng kéo ống tay áo chồng mình lại. Bà quay sang nhìn Vệ đường thúc, ánh mắt đầy phẫn nộ và khó hiểu: “Đường thúc, chúng cháu luôn đối xử tốt với gia đình chú. Tại sao chú lại làm như vậy, tại sao lại đối xử với Cẩn Dư như vậy! Con bé cũng là con cháu Vệ gia mà!”

Kỳ thực Vệ đường thúc cũng có chút áy náy. Ngày đó, nếu ông ta biết sinh thần bát tự của đứa trẻ nhà người khác, ông ta đã không ra tay với Vệ Cẩn Dư.

Nhưng chuyện đã rồi, làm sao có thể quay lại. Vệ đường thúc ho nhẹ hai tiếng, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Sau đó, ông ta nhìn Vệ Lương Sơn khuyên giải: “Lương Sơn à, vị đại sư cháu mời có phải đang ở trong phòng không? Hay là cháu nói với cô ấy, làm ơn trả lại hồn phách của Cẩn Dư cho Hồng Triết đi."

"Lương Sơn, cháu đừng nóng vội, nghe tôi nói đã. Cẩn Dư dù sao cũng là con gái. Con bé có thể gánh vác sự nghiệp của cháu không? Nhưng Hồng Triết nhà tôi thì khác. Tôi vốn dĩ đã định cho Hồng Triết làm con nuôi của cháu rồi mà. ĐÚng không "

"Hồng Triết về với các cháu, có thể giúp cháu quản lý công ty, chăm sóc cho Cẩn Dư, thậm chí còn có thể cưới vợ sinh con, để các cháu được hưởng niềm vui con cháu đề huề! Lương Sơn, cháu thấy đề nghị này của đường thúc thế nào? Cháu yên tâm, sau khi Hồng Triết làm con nuôi của cháu, chúng ta sẽ không bao giờ đòi lại thằng bé, cũng sẽ cắt đứt quan hệ với nó hoàn toàn!”

Tú Liên nghe thấy lời bố chồng thì trong lòng có chút phản đối. Bà ta đồng ý cho con trai làm con nuôi Vệ Lương Sơn là để sau này nó kế thừa sản nghiệp rồi giúp đỡ anh trai và hiếu thảo với vợ chồng bà ta. Bây giờ lại muốn nó cắt đứt quan hệ với gia đình hoàn toàn, sao có thể như vậy được?

Tuy nhiên, dù trong lòng không muốn, bà ta vẫn hiểu rằng điều quan trọng nhất lúc này là phải ổn định Vệ Lương Sơn, để hắn đồng ý với quyết định của bố chồng, cứu con trai mình trước đã. Dù nhiều năm nay bà ta không biết con trai mình dùng hồn phách của Vệ Cẩn Dư, nhưng nếu biết, bà ta cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý. Bà ta chỉ cần có thể cứu con trai mình, còn việc người khác có ra sao thì có liên quan gì đến bà ta đâu ?

Vệ Lương Sơn nghe xong lời đề nghị trơ trẽn của Vệ đường thúc, cuối cùng cũng không kìm được nữa. Vệ Lương Sơn lao lên, tóm lấy cổ áo ông ta. Vệ đường thúc nhìn khuôn mặt giận dữ, gân xanh nổi đầy trên trán của Vệ Lương Sơn, trong lòng bỗng dâng lên một tia sợ hãi. Nhưng ông ta vẫn cố gắng lấy lại vẻ uy nghiêm của bề trên:

“Lương Sơn, chú là trưởng bối của! Cháu làm như vậy là đại nghịch bất đạo đấy!”

Vệ Lương Sơn cố nén cơn giận muốn đánh người, thả tay khỏi cổ áo Vệ đường thúc, tiện đà đẩy ông ta một cái. Vệ đường thúc vốn đã già yếu, bị bất ngờ đẩy như vậy, lảo đảo lùi lại hai bước. Nếu không phải Vệ Lương Kỳ kịp thời đỡ lấy, chắc chắn đã ngã xuống đất.

Thoáng thấy Vệ Lương Kỳ, Vệ Lương Sơn lập tức vung nắm đấm, giáng mạnh vào mặt hắn.

“Vệ Lương Sơn, cậu điên rồi sao!” Vệ Lương Kỳ ôm lấy mặt, hét lớn.

“Phải! Tôi điên rồi! Tôi bị chính các người làm cho phát điên đây! Con gái tôi có tội gì mà các người lại làm như vậy với nó!” Vệ Lương Sơn giận dữ, vung tay đ.ấ.m liên tục vào mặt Vệ Lương Kỳ.

Vệ Lương Kỳ hoảng loạn đưa tay lên che chắn, miệng không ngừng phân bua: “Không phải tôi! Tôi cũng chỉ vừa mới biết chuyện này thôi!”

Nhưng Vệ Lương Sơn nào còn nghe lọt tai lời biện minh của Vệ Lương Kỳ. Ông chỉ muốn dùng nắm đ.ấ.m để trút hết nỗi đau mà con gái mình đã phải chịu đựng bấy lâu nay.

Trong phòng, tiếng gào thét phẫn nộ của Vệ Lương Sơn, tiếng kêu oan của Vệ Lương Kỳ, tiếng khóc của Tú Liên và Vệ Hồng Triết hòa vào nhau, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn chưa từng có.

Ngay lúc hỗn loạn tột cùng đó, một giọng nói trong trẻo, non nớt vang lên:

“Ba, mẹ, có chuyện gì vậy?”

Vệ Lương Sơn nghe tiếng con gái, như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Ông không muốn con gái mình nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Vệ Lương Sơn lập tức dừng tay, từ từ quay người lại. Ánh mắt ông trở nên dịu dàng, nhưng vẫn đầy vẻ day dứt khi nhìn về phía con gái.

Lúc này, Vệ Cẩn Dư đã đi đến bên cạnh Vệ phu nhân. Cô run rẩy, giọng nói thút thít: “Mẹ ơi, Cẩn Dư sợ!”

Vệ phu nhân và Vệ Lương Kỳ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng vừa đau xót vừa khó hiểu. Họ quay sang nhìn Mộc Tịch Vãn, vì họ cứ nghĩ hồn phách của con bé đã được phục hồi, vậy sao nó vẫn còn sợ hãi như vậy?

Mộc Tịch Vãn lẳng lặng nhìn vợ chồng Vệ gia, khẽ đưa ánh mắt trấn an họ. Vệ Lương Sơn và Vệ phu nhân nhìn thấy, dần dần yên lòng.

Vệ đường thúc thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Con bé này vẫn chưa hồi phục sao? Rốt cuộc là thế nào? Các người không mời đại sư giúp sao?”

Vệ Lương Sơn không muốn để lộ thân phận Mộc Tịch Vãn, sợ sẽ mang lại nguy hiểm cho cô. Ông cố tình nở một nụ cười đắc thắng: “Ai nói với ông là Cẩn Dư đã hồi phục? Tôi nghi ngờ các người từ lâu rồi. Tại sao cùng một căn bệnh, cháu trai ông lại khỏi, còn con gái tôi thì không. Hôm nay tôi chỉ định lừa ông một chút, không ngờ các người thật sự đã giở trò quỷ. Đường thúc, ông phải trả giá cho những gì mình đã làm!”

Vệ đường thúc cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường: “Ha! Các người biết là tôi làm thì sao nào? Cảnh sát phá án cần bằng chứng, mà một chuyện ly kỳ như thế này, các người lấy đâu ra bằng chứng?”

Vệ Lương Sơn nhìn vẻ mặt đắc ý của ông ta, cơn giận trong lòng lại bùng lên. Ông cố kìm lại, từ từ lấy điện thoại ra, mở giao diện ghi âm, từng câu từng chữ nói:

“ Tôi đã ghi âm lại, đây chính là bằng chứng!”

“Cậu gài bẫy tôi? Nhưng thì sao? Cảnh sát sẽ không tin những thứ mê tín dị đoan này đâu!”

Vệ đường thúc nhìn màn hình điện thoại, đầu tiên là sững sờ, nhưng sau đó lại nở nụ cười đắc ý. Vệ Lương Sơn có bằng chứng thì đã sao, cũng chỉ là công dã tràng mà thôi!

Bên cạnh, Mộc Tịch Vãn vẫn im lặng từ nãy giờ. Nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm của Vệ đường thúc, cô thản nhiên lên tiếng:

“Thường thì cảnh sát sẽ không thể dùng đoạn ghi âm này làm bằng chứng để phán án được.”

Vệ đường thúc nghe Mộc Tịch Vãn nói, mắt sáng lên, cười lớn: “Mộc tiểu thư quả nhiên là người của gia tộc lớn, hiểu biết rộng hơn hẳn!” Vệ đường thúc còn đắc ý liếc Vệ Lương Sơn.

Khóe môi Mộc Tịch Vãn khẽ cong lên, mang theo một tia châm chọc, cô tiếp tục nói:

“ Tôi còn chưa nói hết mà. Cảnh sát có thể không giải quyết được những chuyện thần quái này. Nhưng ông không biết hiện nay có một nơi, chuyên quản lý những vụ án kỳ lạ sao? Cục Thần quái. Biết sao ?”

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

213