Mộc Tịch Vãn rất giống với Giang Tinh Mạn. Hơn nữa, Nam Cung Tinh đã từng gặp Giang Tinh Mạn ở Mộc gia, và gần đây cậu cũng nghe ông nội nói rằng cô cháu gái mới được tìm về của gia đình họ rất lợi hại. Vì vậy, Nam Cung Tinh đoán rằng cô gái trước mặt chính là Mộc Tịch Vãn.
Lần trước Mộc Tịch Vãn đến Nam Cung gia, Nam Cung Tinh không có ở nhà. Cậu không ngờ mình và Mộc Tịch Vãn lại là bạn cùng lớp.
Điều khiến cậu bối rối hơn nữa là cậu nghe ông nội nói Mộc Tịch Vãn rất lợi hại, tu vi còn cao hơn cậu nhiều. Nhưng từ linh khí xung quanh Mộc Tịch Vãn, cậu chỉ thấy cô mới ở Luyện Khí cấp hai.
Tu vi của cô còn chưa cao bằng cậu, vậy tại sao người trong nhà lại đánh giá cô cao như vậy? Ông nội thậm chí còn lén nói với cậu rằng tu vi của Mộc Tịch Vãn còn lợi hại hơn cả Dịch Tinh Duệ. Chẳng lẽ… Mộc Tịch Vãn cố tình che giấu tu vi? Nhưng để làm được điều đó, tu vi của cô phải đạt đến Trúc Cơ mới được.
Tuy nhiên, Mộc Tịch Vãn bằng tuổi cậu, không thể nào đạt đến tu vi Trúc Cơ. Điều này càng khiến Nam Cung Tinh nghi ngờ.
Nhưng lúc này không phải là lúc để suy nghĩ về chuyện đó. Cậu không biết thực lực thật sự của Mộc Tịch Vãn, nhưng là một thành viên của Nam Cung gia, cậu không thể đứng yên nhìn Mộc Tịch Vãn chấp nhận lời thách đấu này thay mình.
Không phải cậu sợ Mộc Tịch Vãn sẽ thua, mà cậu không muốn cô phải đối mặt với những lời mỉa mai, châm chọc đám người kia.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Tinh định lên tiếng ngăn cản Mộc Tịch Vãn, nhưng thấy cô mỉm cười và lắc đầu với cậu.
Trong lúc Nam Cung Tinh còn đang do dự, giọng nói khiêu khích của Bạch Duyệt Toàn vang lên:
“Cô là ai? Không phải là bạn gái của Nam Cung Tinh chứ? Phải rồi, chỉ có bạn gái mới cam lòng mạo hiểm vì bạn trai mình. Nhưng dù cô có muốn thể hiện, thì cũng phải xem mình có đủ khả năng không đã!”
Bạch Duyệt Toàn vừa nói, vừa ghen tị nhìn Mộc Tịch Vãn. Vẻ ngoài của Mộc Tịch Vãn quá nổi bật, dù Bạch Duyệt Toàn luôn tự tin vào nhan sắc của mình, nhưng giờ đây cô ta không khỏi nảy sinh lòng ghen tị.
Vẻ mặt Mộc Tịch Vãn vẫn bình thản, như đang xem một tên hề nhảy múa.
Thái độ lạnh nhạt của Mộc Tịch Vãn càng khiến Bạch Duyệt Toàn tức giận. Một kẻ chỉ có tu vi Luyện Khí cấp hai, lấy đâu ra tự tin mà nhìn cô ta như vậy?
Bạch Duyệt Toàn định mở miệng nói thêm thì Nam Cung Tinh lên tiếng:
“Cô nói bậy gì vậy. Đây là Mộc Tịch Vãn, thủ khoa đại học năm nay, cô ấy là người của Nam Cung gia!”
Bạch Duyệt Toàn sững sờ. Sau đó cô ta mới nhớ ra gần đây có nghe người ta nói rằng, tiểu thư Mộc gia biết một chút về huyền học, thậm chí còn tham gia chương trình truyền hình.
Nghĩ vậy, ánh mắt Bạch Duyệt Toàn nhìn Mộc Tịch Vãn càng thêm khinh bỉ. Biết chút huyền học mà cũng đi làm chương trình, không sợ mất mặt à?
Thế là Bạch Duyệt Toàn kiêu ngạo nhìn Mộc Tịch Vãn với ánh mắt kẻ mạnh nhìn kẻ yếu, ngạo mạn nói:
“Được thôi, vậy cô lên đi!”
Mộc Tịch Vãn vẫn điềm nhiên, lạnh lùng đáp:
“Được, nhưng điều kiện tỷ thí phải thay đổi.”
Bạch Duyệt Toàn thầm cười. Một Mộc Tịch Vãn tu vi Luyện Khí cấp hai lại dám ra điều kiện với cô ta, một người có tu vi Luyện Khí cấp bốn. Thật là dũng khí đáng khen!
Cô ta giả vờ kiêu ngạo nói: “Cô nói đi!”
“Nếu tôi thua, tôi và Nam Cung Tinh sẽ nghỉ học. Nhưng nếu tôi thắng, cô phải xin lỗi Nam Cung Tinh, và sau này, mỗi khi thấy Nam Cung Tinh, cô phải đi đường vòng.”
“Dựa vào …” Bạch Duyệt Toàn định nói “dựa vào cái gì”, nhưng ngay sau đó ý nghĩ của cô ta thay đổi. Cô ta nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng. Khi đó, không chỉ Nam Cung Tinh bị đuổi khỏi trường, mà cả Mộc Tịch Vãn cũng vậy.
Vậy thì tốt! Sẽ không còn Mộc Tịch Vãn với khuôn mặt như yêu tinh này lượn lờ trước mặt cô ta nữa.
Thế là Bạch Duyệt Toàn nói tiếp: “Được thôi. Chúng ta sẽ tỷ thí bùa hộ mệnh thông dụng nhất. Xem ai vẽ được bùa có cấp bậc cao nhất! Nếu cấp bậc ngang nhau, chúng ta sẽ tỷ thí loại bùa khác. Tất nhiên, tôi nghĩ khả năng chúng ta vẽ được bùa cùng cấp là không cao.”
Mộc Tịch Vãn nghe vậy, không khỏi bật cười. Cô bình thản nhìn vẻ kiêu ngạo của Bạch Duyệt Toàn, rồi nhẹ giọng nói:
“Được, vậy bắt đầu đi!”
Dứt lời, Mộc Tịch Vãn bước đến chỗ ngồi của mình, nhờ ba lô che chắn, cô lấy ra dụng cụ vẽ bùa từ trong không gian. Ngô Lăng Dao đã từng xem livestream của Mộc Tịch Vãn, nên cô biết năng lực vẽ bùa của cô ấy. Ngô Lăng Dao cười, động viên: “Vãn Vãn, cố lên!”
Mộc Tịch Vãn cười, gật đầu với Ngô Lăng Dao, rồi bước về phía Bạch Duyệt Toàn. Lúc này, Bạch Duyệt Toàn đang được đám tùy tùng vây quanh.
Có người giúp cô ta chuẩn bị bàn, có người đi lấy nước rửa tay. Bạch Duyệt Toàn thản nhiên tận hưởng sự sủng ái này.
Bạch Duyệt Toàn nhìn Mộc Tịch Vãn đang đứng một mình, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý: “Mộc Tịch Vãn, cô không rửa tay sao?”
Mộc Tịch Vãn lắc đầu: “Không cần. Qúa phiền phức!”
Nói rồi, Mộc Tịch Vãn không chút do dự trải giấy lên bàn, nhanh chóng cầm bút lông lên vẽ. Bạch Duyệt Toàn nhìn động tác thô lỗ của Mộc Tịch Vãn, khinh thường nói: “Vẽ bùa trước tiên phải rửa tay. Đúng là đồ nhà quê…”
Lời nói của Bạch Duyệt Toàn chợt dừng lại. Cô ta không thể tin nổi vào lá bùa vừa được Mộc Tịch Vãn vẽ xong. Đó… đó là bùa cao cấp! Bùa cao cấp! Trong gia tộc của cô ta, chỉ có bố cô ta mới vẽ được bùa hộ mệnh cao cấp.
Bạch Duyệt Toàn ngây người đứng đó, mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng xấu hổ. Mộc Tịch Vãn bình tĩnh cầm lá bùa vừa vẽ xong, rồi nhẹ nhàng nói với Bạch Duyệt Toàn:
“Đến lượt cô rồi!”
Lúc này, Bạch Duyệt Toàn rơi vào thế khó. Vẽ cũng không được, không vẽ cũng không xong. Nhưng bảo cô ta bỏ cuộc thì không được, vì cô ta là người thừa kế duy nhất của một trong tứ đại gia tộc huyền học. Nếu bỏ chạy, các gia tộc khác sẽ chê cười cô ta.
Nhưng nếu vẽ, cô ta biết trình độ của mình, sẽ càng mất mặt hơn. Còn bảo cô ta đi xin lỗi … điều đó còn khó chịu hơn cả bị đ.â.m một nhát.
Bạch Duyệt Toàn cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, cô ta có cảm giác muốn rời khỏi phòng học. Nhưng lát nữa đạo sư sẽ đến, nếu cô ta thể hiện không tốt, về nhà chắc chắn sẽ bị bố mắng.
Bạch Duyệt Toàn ngẩng đầu, cố tỏ ra bình tĩnh, cắn răng nói:
“ Tôi sẽ không bao giờ tìm Nam Cung Tinh gây phiền phức nữa!”
Nói xong, cô ta nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, cố nén sự tức giận muốn ném đồ đạc.
Đây đã là giới hạn của cô ta. Bảo cô ta xin lỗi Nam Cung Tinh, hay đi đường vòng khi thấy cậu ta, còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c cô ta.
Đáng giận! Cô ta là người thừa kế duy nhất của Bạch gia. Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy.
Mộc Tịch Vãn! Nỗi uất ức hôm nay, tất cả là do Mộc Tịch Vãn. Cô ta thầm thề, sau này nhất định sẽ trả lại nỗi nhục nhã này cho Mộc Tịch Vãn gấp trăm, gấp ngàn lần.