Mộc Tịch Vãn vừa kết thúc livestream thì nhận được điện thoại từ Kiều Phỉ Nghiên:
“Vãn Vãn, cậu … cậu làm gì thế? Sao bùa trên cửa hàng online lại bán hết trong nháy mắt vậy?”
Thật ra, cửa hàng online vốn không có nhiều bùa, nên việc bán hết cũng nằm trong dự đoán của Mộc Tịch Vãn.
Sau khi nói sơ qua mọi chuyện cho Kiều Phỉ Nghiên, Mộc Tịch Vãn đành cúp máy vì sự thúc giục của cô ấy. Mộc Tịch Vãn bất lực cười, cô biết sau này chỉ cần rảnh rỗi là Kiều Phỉ Nghiên lại thúc giục cô vẽ bùa.
***
Trang viên của Bạch gia
Chiều muộn, tại một trang viên hẻo lánh ở ngoại ô Kinh thành, Bạch Duyệt Toàn được bố gọi vào thư phòng. Cô ta dè dặt đứng trước bàn làm việc, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Phụ thân, người cho gọi con?”
Gia quy của Bạch gia luôn rất nghiêm khắc. Họ gọi người thân theo cách truyền thống, không gọi “bố, mẹ ” như người hiện đại. Đặc biệt, bố của Bạch Duyệt Toàn là gia chủ, nên càng nghiêm khắc hơn với con gái. Không phải vì lý do gì khác, mà vì ông ta cả đời chỉ có một đứa con gái là Bạch Duyệt Toàn, nên đã dồn hết tâm huyết để bồi dưỡng cô ta thành người thừa kế.
Bạch Dật Hùng, gia chủ Bạch gia, nhìn Bạch Duyệt Toàn, trong lòng có chút thất vọng. Ông ta đã dạy dỗ Bạch Duyệt Toàn rất nghiêm khắc, nhưng thiên phú của Bạch Duyệt Toàn không bằng thiên tài của Dịch gia, tu vi cũng kém hơn hậu bối của Lam gia.
Bạch Dật Hùng âm thầm thở dài, nghĩ rằng đời này ông ta có lẽ chỉ có một đứa con gái này. May mà nhờ những năm tháng tích lũy và lên kế hoạch, ông ta đã trải sẵn một con đường rất dài cho Bạch gia và cho Bạch Duyệt Toàn.
Nghĩ đến đó, Bạch Dật Hùng dẹp bỏ những suy nghĩ trong lòng, nhìn Bạch Duyệt Toàn, trầm giọng hỏi: “Duyệt Toàn, hôm nay ở trường, con có gặp cô bé tên Mộc Tịch Vãn không?”
Nghe bố nhắc đến Mộc Tịch Vãn, trong đầu Bạch Duyệt Toàn hiện lên cảnh tượng cô ta bị mất mặt ở trường. Nỗi nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng cô ta.
Điều khiến cô ta bất ngờ là bố mình lại biết Mộc Tịch Vãn. Cô ta cứ nghĩ bố sẽ hỏi về chuyện của thiên tài Dịch gia, không ngờ lại nhắc đến Mộc Tịch Vãn.
Dù trong lòng đầy nghi hoặc, Bạch Duyệt Toàn vẫn không dám chần chừ, cung kính trả lời: “Thưa phụ thân, hôm nay con có gặp Mộc Tịch Vãn. Mộc Tịch Vãn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai.”
Bạch Duyệt Toàn không dám kể lại chuyện đã xảy ra ở trường, nên chỉ có thể nói với bố về tu vi của Mộc Tịch Vãn.
Bạch Dật Hùng nghe Bạch Duyệt Toàn nói, sắc mặt ngưng trọng, giọng trầm ổn nói:
“Con không nên xem thường Mộc Tịch Vãn. Tuy cô ta chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai, nhưng đó là kết quả của việc tự học, hơn nữa lại chỉ bắt đầu từ cấp hai. Nếu cô ấy được tiếp xúc với huyền học từ nhỏ, e rằng tu vi hiện tại của cô ta đã vượt xa con.”
Bạch Dật Hùng dừng lại một chút, nhìn thấy vẻ không phục trên mặt con gái, ông ta nói tiếp:
“Hơn nữa, trình độ vẽ bùa của cô ta cao hơn con rất nhiều. Cô ta đã có thể vẽ được bùa cao cấp, còn con, con tự hào về khả năng vẽ bùa của mình, nhưng cho đến bây giờ, con cũng chỉ vẽ được bùa trung cấp mà thôi.”
Những lời này của Bạch Dật Hùng không chỉ để đả kích con gái. Con gái ông ta sau này sẽ gánh vác cả Bạch gia. Mặc dù ở tuổi của Bạch Duyệt Toàn, ông ta còn chưa vẽ được bùa trung cấp, nhưng khi cần chấn chỉnh, ông ta tuyệt đối không mềm lòng.
Từ khi vẽ được bùa trung cấp, tâm tính của Bạch Duyệt Toàn trở nên nông nổi, cô ta cảm thấy mình đã tài giỏi, không biết trời cao đất dày.
Ông ta nhắc đến năng lực vượt trội của Mộc Tịch Vãn, chỉ muốn cô ta hiểu rằng "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đừng vì đạt được một chút thành tựu nhỏ mà cảm thấy mình giỏi giang.
Hơn nữa, thiên phú huyền học của con gái ông còn không bằng Dịch Tinh Duệ của Dịch gia. Ngay cả thiên phú của Mộc Tịch Vãn cũng hơn Bạch Duyệt Toàn một chút.
Tất nhiên, chấn chỉnh thì chấn chỉnh, khi cần an ủi thì vẫn phải an ủi. Bạch Dật Hùng dịu giọng, kiên nhẫn phân tích một số đạo lý và tình hình thời cuộc cho con gái, rồi mới cho cô ta rời đi.
Không lâu sau khi Bạch Duyệt Toàn rời khỏi thư phòng, Bạch Dật Hùng nghe thấy tiếng gõ cửa khẽ, có tiết tấu. Ông ta trầm giọng nói: “Vào đi!”
Cửa từ từ mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen, che mặt bước vào. Hắn ta bước đi vững vàng, đứng trước bàn làm việc và cung kính nói: “Chủ nhân, theo lời ngài dặn, tôi đã điều tra rõ rồi.”
Bạch Dật Hùng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy uy nghiêm, lạnh nhạt hỏi: “Thế nào, đã hỏi rõ chưa?”
Mặc Càn khom người, cung kính đáp: “Thưa chủ nhân, họ nói cổ trùng trên người Da gia gia chủ vẫn còn.”
Bạch Dật Hùng nghe Mặc Càn nói, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ gật đầu. Ông ta rất tin tưởng vào cổ trùng của Miêu Cương. Bởi theo ông ta biết, ngoài người Miêu Cương, người có thể giải cổ trùng là rất hiếm.
“Vậy tại sao cổ trùng trên người Dạ gia gia chủ vẫn chưa phát huy tác dụng?” Bạch Dật Hùng nhíu mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ và bất mãn.
Đây là điều ông ta băn khoăn nhất. Đã lâu như vậy rồi. Nếu không phải người cung cấp cổ trùng đã nói chắc chắn rằng cổ trùng vẫn còn trên người Dạ gia gia chủ, ông ta đã nghi ngờ con bé họ Cận kia không làm theo dặn dò rồi.
Mặc Càn không dám chần chừ, vội vàng tiếp tục cung kính đáp: “Thưa chủ nhân, người ở đó nói, bản thân cổ trùng không có vấn đề gì. Tình trạng của Dạ gia gia chủ tạm thời không đáng ngại. Có thể là cổ trùng đã di chuyển theo kinh mạch, nhưng lại theo hướng ngược lại với đại não. Tuy nhiên, họ cũng nói, kinh mạch đi khắp cơ thể, nên dù cổ trùng có di chuyển theo hướng ngược lại, sớm muộn gì nó cũng sẽ đến đại não cgia gia chủ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Bạch Dật Hùng nghe Mặc Càn giải thích, vẻ mặt căng thẳng của ông ta dịu đi, an tâm gật đầu. Ông ta biết các lão già đứng đầu của những gia tộc hào môn đều có công đức bảo vệ, nên những bùa chú bình thường để hại người của ông ta khi dùng cho những người này sẽ không có tác dụng. Chính vì vậy, ông ta mới phải mượn cổ trùng của Miêu Cương để đạt được mục đích của mình.
Hừ, dù sao cũng không còn lâu nữa. Đợi đến khi át chủ bài trong tay ông ta được bồi dưỡng thành công, ông ta sẽ không cần phải dùng đến cổ trùng nữa. Lúc đó, mọi việc sẽ dễ dàng hơn, không còn phải bó buộc như bây giờ. Khi đó, những gia tộc hào môn, hay thiên tài Dịch gia, và cả cổ trùng Miêu Cương nữa, có đáng là gì?
Nghĩ đến đó, trong mắt Bạch Dật Hùng lóe lên một tia sáng sắc lạnh.