Buổi đêm, tại căn hộ của Cận Ngữ Vi.
Từ khi chuyện trên mạng bùng nổ, cô ta không dám rời khỏi chung cư của mình. Nỗi ân hận cuộn trào trong lòng, day dứt không nguôi. Cô ta hối hận vì đã quá vội vàng, hành động thiếu suy nghĩ, không lường trước được mọi mặt của sự việc. Giờ đây, hậu quả tồi tệ như gông xiềng nặng nề, siết chặt lấy cô ta.
Điều khiến cô ta bất an hơn cả là, từ sáng đến giờ, nhà họ Dạ không hề có một cuộc điện thoại nào. Ngay cả dì Dạ, người luôn yêu thương cô ta hết mực, cũng chẳng gọi hỏi thăm.
Liệu chú Dạ và dì Dạ đã biết chuyện trên mạng chưa? Nếu họ đã biết, vì sao lại không gọi? Phải chăng họ đã thất vọng về hành động của cô ta rồi? Càng nghĩ, Cận Ngữ Vi càng thêm hoảng loạn. Cô ta hiểu rõ, nếu chú Dạ và dì Sở thật sự thất vọng, thì con đường tương lai ở Dạ gia sẽ vô cùng khó khăn, đừng nói chi đến việc gả cho người cô ta vẫn luôn khao khát – Dạ Mặc Diễm.
Không, không thể như vậy được! Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Cô ta phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, để chú Dạ và dì Dạ không thể vì chuyện này mà thất vọng về mình.
Cận Ngữ Vi chìm sâu vào dòng suy nghĩ, tâm trí bất giác quay về cuộc giao dịch với vị đạo sĩ bí ẩn năm xưa.
Khi đó, cô ta vừa mới bước chân vào giới giải trí, vì lòng kiêu hãnh không muốn dựa dẫm vào Dạ gia, cô ta quyết tâm tự mình gây dựng sự nghiệp. Nhưng giới giải trí khắc nghiệt hơn cô ta tưởng. Khắp nơi đều là chông gai, nhân mạch thiếu thốn, con đường phía trước mịt mờ.
Trong lúc cô ta cảm thấy bất lực nhất, một vị đạo sĩ bí ẩn đã tìm đến, tuyên bố có thể giúp cô ta hấp thụ vận may của người khác, giúp sự nghiệp thăng hoa. Lúc đầu, Cận Ngữ Vi nửa tin nửa ngờ. Nhưng khi nghe vị đạo sĩ nói sẽ không lấy một đồng, chỉ cần cô ta sau khi đứng vững trong giới giải trí giúp ông ta một việc nhỏ, Cận Ngữ Vi đã động lòng. Dù sao thử một lần cũng chẳng mất gì, cô ta nghĩ vậy. Thế là, cô ta như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
Không ngờ, từ sau ngày đó, vận may của Cận Ngữ Vi tốt đến mức kinh ngạc. Cô ta như cá gặp nước trong giới giải trí. Ngay cả vấn đề diễn xuất từng làm cô ta đau đầu cũng được giải quyết dễ dàng một cách thần kỳ. Chẳng mấy chốc, cô ta đã dựa vào vài bộ phim ăn khách để vụt sáng, thành công bước lên ngôi vị ảnh hậu.
Vừa ngồi lên ngai vàng được một ngày, vị đạo sĩ kia lại tìm đến. Đến lúc này, Cận Ngữ Vi mới sực nhớ ra lời hứa năm xưa và bắt đầu lo lắng. Cô ta sợ vị đạo sĩ sẽ bắt mình làm những chuyện phạm pháp. Nhưng cô ta cũng hiểu rõ bản lĩnh của ông ta, đã hưởng lợi thì phải tuân thủ lời hứa.
Trong lúc Cận Ngữ Vi đang loay hoay không biết phải làm gì, giọng nói khàn khàn của vị đạo sĩ vang lên:
“Cô không cần lo lắng, chuyện tôi bảo cô làm sẽ thần không biết quỷ không hay, không ai có thể điều tra ra được.”
Cận Ngữ Vi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự tò mò trong lòng lại càng thêm mãnh liệt. Cô ta rất muốn biết, rốt cuộc vị đạo sĩ này sẽ yêu cầu cô ta làm gì.
Như đọc được suy nghĩ của cô ta, vị đạo sĩ chậm rãi nói:
“ Tôi có một con sâu nhỏ, cô chỉ cần lén đặt nó vào người của Mộc lão gia tử, hoặc bỏ vào trà của ông ấy là được. Nhưng nhớ là phải là nước ấm, không được quá nóng!”
Cận Ngữ Vi nghe thấy phải làm hại Mộc lão gia tử, trong lòng cô ta bỗng gióng lên một hồi chuông cảnh báo. Lỡ như Mộc lão gia tử có chuyện gì, mà bị điều tra ra là do cô ta làm, thì hậu quả sẽ khó lường.
Thấy cô ta do dự, vị đạo sĩ lại trấn an:
“Cô yên tâm, loại cổ trùng này ngay cả bác sĩ bệnh viện cũng không thể nhận ra, mà cô chỉ cần tránh camera và không để ai nhìn thấy, sẽ không ai nghi ngờ đâu.”
Nghe lời nói của đạo sĩ, sự lo lắng trong lòng Cận Ngữ Vi dần vơi bớt. Chỉ cần không bị phát hiện, thì làm theo lời ông ta có sao đâu?
Hơn nữa, Mộc lão gia tử vốn dĩ vẫn luôn thờ ơ với cô ta. Nếu ông ấy có xảy ra bất trắc, Dạ gia cũng sẽ bớt đi một người cản trở cô ta gả cho Dạ Mặc Diễm.
Nghĩ đến đây, Cận Ngữ Vi hạ quyết tâm, nhận lấy chiếc lọ nhỏ từ tay vị đạo sĩ. Nhìn thấy con sâu bé xíu như hạt gạo bên trong, cô ta càng thêm yên tâm. Con sâu nhỏ như vậy, dù có đặt vào người Mộc lão gia tử, ông cũng khó mà phát hiện.
Cô ta định bỏ vào trà của Mộc lão gia tử, nhưng lại thấy phiền phức. Thế là, trong một lần theo dì Sở đến nhà cũ Dạ gia, Cận Ngữ Vi đã lén đặt con sâu đó lên người Mộc lão gia tử khi không ai chú ý.
Sau ngày hôm đó, Cận Ngữ Vi sống trong trạng thái lo lắng bất an. Mặc dù đạo sĩ đã đảm bảo nhiều lần, nhưng cô ta vẫn sợ Mộc lão gia tử sẽ xảy ra chuyện, từ đó liên lụy đến mình.
Thế nhưng, ngày qua ngày, Mộc lão gia tử vẫn bình yên vô sự. Cận Ngữ Vi dần dần yên tâm, và cũng từ từ quên mất chuyện này.
Giờ đây, hồi tưởng lại chuyện xưa, Cận Ngữ Vi lại nảy sinh một ý đồ mới. Nếu trên đời thật sự có cổ trùng, vậy có phải cũng sẽ có thứ gọi là Tình cổ như trong phim không?
Nếu có thể có được Tình cổ và dùng nó lên người Dạ Mặc Diễm, làm anh chung tình, khăng khăng một mực với mình, thì hay biết mấy.
Như vậy, cô ta sẽ không cần vất vả bon chen trong giới giải trí, cũng không cần hao tâm tổn sức lấy lòng mọi người trong Dạ gia nữa. Đến lúc đó, cô ta chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể có được tình yêu của Dạ Mặc Diễm, và toàn bộ Dạ gia.
Kết hôn xong, cô ta sẽ trở thành Dạ phu nhân danh chính ngôn thuận. Lúc đó, còn cần gì phải bận tâm đến giới giải trí hỗn loạn, hay thái độ của mọi người trong Dạ gia nữa.
Thế nên, Cận Ngữ Vi quyết định ngày mai sẽ liên hệ lại với vị đạo sĩ kia, dò hỏi xem có cách nào giúp cô ta có được một con Tình cổ hay không.
"Hắt xì!" Cận Ngữ Vi đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên hắt hơi một cái. Lúc này, cô ta mới giật mình nhận ra, nhiệt độ trong phòng không biết từ bao giờ đã giảm xuống rất nhiều.
Cô ta nghĩ là do điều hòa để quá lạnh, nhưng khi nhìn lên màn hình hiển thị "26 độ", trong lòng lại dấy lên nghi vấn. Nhiệt độ này đâu có thấp, vậy sao hôm nay lại cảm thấy lạnh như vậy?