Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

264

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lúc này, tâm trạng Lê Gia Danh đang rất tốt, ông ta tốt bụng giải thích cho Cận Ngữ Vi: “Cục Thần quái là cơ quan chuyên xử lý các sự kiện tâm linh, ma quái!”

Nói đoạn, ông ta liếc nhìn cái lọ cổ trùng trong tay, tiếp tục: “Đương nhiên, những hành vi hại người bằng cổ trùng như cô cũng thuộc thẩm quyền của chúng tôi!”

Đây là lần đầu tiên Cận Ngữ Vi nghe về cái tên Cục Thần quái. Đại não cô ta quay cuồng, cố tìm cách thoát thân. Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, cố giữ vẻ trấn tĩnh: “Không, ông không thể làm vậy. Các người không có bằng chứng!”

Đáy lòng cô ta vẫn còn chút hy vọng. Cô ta nghĩ, dù là sở cảnh sát bình thường hay cái Cục Thần quái chưa từng nghe tên này, thì mọi hành động đều phải dựa vào bằng chứng. Cho dù người đàn ông này vừa thấy cô ta ném cổ trùng về phía Dạ Mặc Diễm thì sao? Con cổ trùng chưa kịp đậu lên người anh, cô ta hoàn toàn có thể biện minh rằng mình chỉ trượt tay, lỡ làm rơi nó xuống đất mà thôi.

Nhưng dường như Lê Gia Danh đã nhìn thấu hết những tính toán của cô ta. Ông ta cẩn thận thu lại cổ trùng, rồi đi đến chiếc bàn bên cạnh, cầm lên một chiếc camera. Lê Gia Danh mỉm cười, hướng về phía Cận Ngữ Vi, nói: “Rất tiếc, tất cả những hành động vừa rồi của cô, tôi đã "vô tình" quay lại hết rồi!”

Cận Ngữ Vi sững sờ, kinh hoàng nhìn chiếc camera trong tay Lê Gia Danh. Tiếp đó, cô ta khó tin quay sang Dạ Mặc Diễm, vừa lắc đầu vừa lắp bắp: “Anh Mặc Diễm, không phải anh làm. Đúng không?”

Dạ Mặc Diễm không thèm để ý tới cô ta nữa. Vẻ mặt anh lạnh băng, trầm ngâm một lát rồi lấy ra một lá Chân Ngôn Phù mà Mộc Tịch Vãn từng đưa cho mình, đưa cho Lê Gia Danh. Giọng anh trầm khàn, đầy uy lực: “Đây là Chân Ngôn Phù, chắc ông sẽ cần. Cô ta không chỉ định dùng cổ trùng với tôi, mà mấy tháng trước còn hạ cổ trùng với ông nội tôi nữa.”

Nói xong, Dạ Mặc Diễm không nán lại thêm một giây. Anh xoay người, sải bước đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng lưng anh ngày càng xa, đồng tử Cận Ngữ Vi co giãn kịch liệt. Trong mắt cô ta chỉ còn lại sự hoảng loạn và kinh hãi tột độ. Cô ta không thể hiểu nổi, tại sao Dạ Mặc Diễm lại biết hết mọi chuyện? Rốt cuộc làm sao anh biết cô ta đã hạ cổ trùng lên người ông Dạ? Tại sao anh lại biết rõ ràng đến vậy? Lòng Cận Ngữ Vi đầy khó hiểu, nhưng cũng không thể nào tìm ra được câu trả lời.

Một Cận Ngữ Vi luôn khao khát một cuộc sống tốt đẹp, giờ đây cô ta cảm thấy thế giới xung quanh mình đột ngột tăm tối. Cô ta ngơ ngẩn đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.

Lê Gia Danh nhìn Cận Ngữ Vi như người mất hồn, trên mặt lộ ra một tia khinh thường, giọng nói bình thản: “Đi thôi, cô Cận!”

Dù Cận Ngữ Vi có chống cự thế nào, cuối cùng vẫn bị Lê Gia Danh đưa về Cục Thần quái. Nhờ có Chân Ngôn Phù, cuộc thẩm vấn Cận Ngữ Vi diễn ra vô cùng thuận lợi.

Vì Cận Ngữ Vi đã cấu kết với tà tu và gây ra tổn thương nghiêm trọng cho Dạ lão gia tử. Nếu không có Mộc Tịch Vãn kịp thời ra tay, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Do đó, xét thấy hành vi của Cận Ngữ Vi vô cùng tàn ác, hình phạt dành cho cô ta cũng sẽ vô cùng nặng nề.

Giọng Dạ Mặc Diễm vang lên trong điện thoại, Mộc Tịch Vãn chăm chú lắng nghe. Cô không khỏi tò mò hỏi: “Lê cục là do anh gọi tới sao?”

Trong video, Dạ Mặc Diễm khẽ gật đầu, nói: “ Đúng vậy, đúng lúc Lê Gia Danh rất hứng thú với cổ trùng.”

Mộc Tịch Vãn nhìn gương mặt tuấn tú hút hồn trên màn hình, không nhịn được cười: “Anh vô tình quá đó!”

Dạ Mặc Diễm nhìn cô gái có nụ cười như hoa trong điện thoại, nghiêm túc gật đầu, giọng đầy trìu mến: “Ừ, anh chỉ có tình với em thôi.”

Câu nói bất thình lình khiến Mộc Tịch Vãn sững người trong giây lát. Sau đó, hai má cô ửng hồng, lộ vẻ ngượng ngùng. Khóe môi Dạ Mặc Diễm khẽ cong lên, trong mắt tràn ngập tình yêu vô tận.

“Vãn Vãn, cô ta đã trưởng thành rồi, cô ta phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.” Dạ Mặc Diễm giải thích, không muốn Vãn Vãn hiểu lầm anh là người m.á.u lạnh.

Bên kia màn hình, Mộc Tịch Vãn liên tục gật đầu, cô đều hiểu, cô cảm thấy anh làm như vậy là đúng. Thậm chí cô còn có chút cảm giác ... vui mừng.

Thấy Mộc Tịch Vãn như vậy, trái tim Dạ Mặc Diễm khẽ rung động, giọng anh khàn đi một chút, nói ra suy nghĩ luôn đeo bám anh mấy ngày qua: “Vãn Vãn, anh nhớ em.”

Nhìn người đàn ông trong video, lòng Mộc Tịch Vãn cũng dâng lên nỗi nhớ da diết.

Đúng là đã lâu rồi họ không gặp nhau.

***

Sáng hôm sau, Mộc Tịch Vãn nhận được điện thoại của Dịch Hồng Hàn. Ông nói với cô rằng Đại hội Huyền học sẽ được tổ chức tại trang viên của nhà họ Khang sau hai ngày nữa.

Mộc Tịch vãn biết chuyện này không thể vội được, nên cô không nói thêm gì. 

Như vậy cũng tốt, hai ngày này cô có thể cùng người Nam Cung tu luyện thêm.

***

Bạch gia

Trong thư phòng, Mặc Càn vẫn mặc một bộ đồ đen, che kín mặt. Hắn kính cẩn cúi đầu, khom người nói với Bạch Dật Hùng, người đứng đầu nhà họ Bạch: “Chủ tử, Đại hội Huyền học lần này, ngài có tham dự không?”

Bạch Dật Hùng nhấp một ngụm trà, từ từ đặt tách trà xuống. Giọng ông ta trầm thấp nhưng đầy kiêu ngạo: “Đi chứ. Đó là viên đá linh khí trong truyền thuyết, làm sao có thể bỏ lỡ?”

Mặc Càn nghe vậy, hắn chần chừ một chút, có chút lo lắng: “Gia chủ, ngài lộ diện như vậy có bại lộ những chuyện chúng ta đã làm không?”

Bạch Dật Hùng nghe sự lo lắng của Mặc Càn, ông ta nở một nụ cười ngạo mạn: “Lo lắng của ngươi thật thừa thãi. Thứ nhất, trong Đại hội Huyền học, ai có tu vi cao hơn ta? Thứ hai, chỉ có người có tu vi cao hơn ta và đồng thời sở hữu Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy diện mạo thật của ta. Ngươi nghĩ trên thế gian này thực sự có một nhân vật như vậy sao? Phải biết, toàn bộ giới Huyền học, tu vi của ta là cao nhất. Ngươi đang lo sợ cái gì?”

Bạch Dật Hùng nói xong, liếc nhìn Mặc Càn vẫn đang cúi đầu, có chút bất mãn.

Mặc Càn nghe lời ông ta nói, chần chừ một chút rồi vẫn kiên trì: “ Nhưng … Mộc Tịch Vãn có Thiên Nhãn…”

Bạch Dật Hùng không đợi Mặc Càn nói hết, đã thiếu kiên nhẫn vẫy tay: “Nếu đêm nay ngươi chỉ muốn nói chuyện này, vậy hãy về đi. Chuyện con bé nhà họ Mộc có Thiên Nhãn, ta đã sớm biết. Nhưng thì sao chứ? Nó chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai, căn bản không có gì đáng sợ! Mặc Càn, ta không biết ngươi lại trở nên nhát gan như vậy! Thôi, ngươi đi xuống đi.”

Mặc Càn nghe lời trách móc của Bạch Dật Hùng, hắn chần chừ một lúc rồi cúi người cáo lui. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng, rồi rời khỏi trang viên nhà họ Bạch. Khi đã ở một nơi đủ xa, hắn ngừng lại, lặp đi lặp lại những lời của Bạch Dật Hùng trong đầu. Cuối cùng, bóng hắn chợt lóe, nhanh chóng lao về một hướng khác.

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

264