Để giúp tôi thoát khỏi sự dày vò của luận văn, cô bạn thân đã đưa tôi đến một quán thịt nướng để thư giãn.
Ở đó, tôi nhìn thấy Tống Dương Thư, người đã nói sẽ đi dạy gia sư, bây giờ lại đang uống rượu với một nhóm bạn xấu.
Anh ta phấn khích ôm lấy cô bạn thuở nhỏ, giọng điệu chế giễu: "Nguyễn Miên á? Ai thèm thích cái đứa mọt sách khô khan đó chứ! Chơi thôi, đừng tưởng thật."
Mấy ngày nay thức khuya làm mô phỏng và hoàn thành luận văn, sợi dây lý trí trong đầu tôi vốn đã căng như dây đàn lập tức đứt phựt. Thế là tôi tiện tay cầm một chai rượu rỗng rồi đi đến đó.
Nhưng mới đi được nửa đường, tôi đã bị chặn lại.
Người đàn ông chặn tôi có nét mặt nghiêm nghị, vóc dáng rất cao. Đôi mắt đen láy và sắc bén như một con diều hâu của anh lướt qua chai rượu trong tay tôi.
Anh ngậm điếu thuốc, nhếch miệng: "Đánh bằng thứ này không c.h.ế.t người được đâu."
1.
Ánh đèn đường mờ ảo chia gương mặt góc cạnh sắc sảo của người đàn ông thành hai phần sáng tối, tay áo được anh xắn lên, để lộ cơ bắp đẹp đẽ và săn chắc.
Tôi lấy lại lý trí, khi ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người anh, tôi vô thức lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.
"Chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học thôi."
"Với tay chân gầy gò của nhóc, chắc vừa vung lên đã bị người ta chặn lại rồi."
Người đàn ông khẽ cười, tiện tay dập điếu thuốc rồi giật lấy chai rượu rỗng trong tay tôi.
Đôi mắt đào hoa híp lại như đang cười: "Chờ đấy, chú sẽ báo thù giúp nhóc."
Anh cố tình nhấn mạnh từ "chú" bằng cái giọng nói đầy ý cười mà ai nghe cũng nhận ra.
Ngu Vi Vi đứng cạnh tôi đã bị mê hoặc đến mức thầm rú lên.
2.
Anh giúp tôi trả thù thật.
Chai rượu rỗng bị đập vỡ tan tành, anh giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào mặt Tống Dương Thư, khiến những người khác sợ hãi hét lên.
Tống Dương Thư ngã vật xuống đất, đau đớn lấy tay ôm mặt, còn cô bạn thuở nhỏ thì sợ hãi ôm chặt lấy anh ta.
Chỉ tiếc là cái chai đó không đập thẳng vào đầu anh ta.
Tôi nghĩ một lúc, gọi thêm một cốc bia lạnh lớn, bước tới rồi tạt thẳng vào mặt Tống Dương Thư.
"Nhóc thù dai phết."
Nụ cười trên mặt anh càng rõ rệt hơn.
Thấy tôi, Tống Dương Thư vô thức đứng bật dậy, vùng khỏi vòng tay cô bạn thuở nhỏ, anh ta không màng đến cơn đau, ngỡ ngàng nhìn tôi: "Miên... Miên Miên, sao em lại ở đây?"
"Anh còn dám mở miệng à?!"
Ngu Vi Vi tức điên lên, lao lên định đánh anh ta, nhưng bị tôi ngăn lại.
"Anh nói anh đi dạy gia sư mà."
Đến lúc này, tôi mới nhận ra bản thân bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh.
Sau khi liếc mắt nhìn quanh một vòng, tôi nhếch môi: "Nơi này đúng là một nơi lý tưởng để học tập đấy. Cảm ơn anh đã dạy tôi thế nào là quay đầu là bờ, và kịp thời dừng lại để giảm tổn thất."
Tôi biết Tống Dương Thư thuộc kiểu người ham chơi.
Khi theo đuổi tôi, anh ta kiềm chế tính cách hơn nhiều, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ thay đổi.
Nhưng thực tế, Tống Dương Thư chỉ có thể ngoan ngoãn một thời gian.
"À, ra là bạn trai nhóc à."
Quý Lẫm nhướng mày.
Anh nhìn Tống Dương Thư từ đầu tới chân, khóe môi khẽ cong lên: "Gu quá tệ, nên chia tay càng sớm càng tốt."
"Cảm ơn vì lời khuyên."
Tôi chớp mắt để kìm nén sự cay đắng, nhưng khóe mắt vẫn cứ đỏ hoe.
May mà xung quanh khá tối nên không có ai nhìn thấy.
Tôi nhìn cô bạn thuở nhỏ đang đắc ý bên cạnh Tống Dương Thư, nói từng chữ một: "Tống Dương Thư, anh đúng là đồ khốn nạn!"