Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

3.

Từ năm hai đại học, tôi đã dọn ra ngoài thuê trọ.

Về mặt vật chất, bố mẹ tôi, dù bình thường chẳng đáng tin lắm, lại khá hào phóng. Họ trực tiếp cho tôi tiền để tôi có thể sống một mình, tránh khỏi những phiền phức khi phải ở chung.

Và tất nhiên, tôi không thể ăn nổi thịt nướng nữa rồi.

Ngu Vi Vi sợ tôi ở một mình vào ban đêm sẽ buồn hơn nên muốn qua ngủ với tôi, nhưng giữa đường, cô ấy lại bị giáo sư yêu cầu quay lại phòng thí nghiệm để xử lý dữ liệu.

"Hay tớ nói với thầy là tớ bị viêm ruột thừa nhỉ?"

Ngu Vi Vi nắm chặt điện thoại, nghiến răng định nhắn tin xin nghỉ thì bị tôi ngăn lại.

"Được rồi." Tôi thở dài: "Đây là lần thứ ba trong tháng cậu bị viêm ruột thừa rồi đấy, chắc lần này giáo sư nghe xong sẽ bắt cậu đi viện cắt luôn cho khỏi tái phát nữa."

" Nhưng..."

"Chỉ là thất tình thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu."

Tôi vỗ vai Ngu Vi Vi, ra vẻ nghiêm túc: "Biết đâu chuyện này lại thúc đẩy tớ hoàn thành bài mô phỏng trong tối nay, mai nộp cho thầy luôn, rồi hoàn thiện bản cuối của bài luận luôn thì sao."

Ngu Vi Vi không còn cách nào khác, đành hằn học nói khi trở về phòng thí nghiệm sẽ nghiên cứu cách chế tạo b.o.m tự chế, cho cặp đôi trai đểu gái lẳng kia nổ tung thành từng mảnh.

Tôi gật đầu đồng tình, bảo cô ấy cẩn thận an toàn một chút, tốt nhất nên làm loại có thể gắn lên máy bay không người lái, bay tới rồi thả thẳng xuống luôn.

Ngu Vi Vi bị tôi chọc cười.

Nhưng khi sắp phải rời đi, cô ấy đột nhiên kêu lên, chỉ vào người đàn ông cách đó không xa, ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Miên Miên, anh đẹp trai đã giúp cậu ở quán thịt nướng kìa!"

Tôi ngước lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Quý Lẫm.

Anh mỉm cười với tôi.

4.

Chỗ tôi ở cách trường không xa, còn quán thịt nướng kia cũng gần trường.

Có lẽ Tống Dương Thư thật sự nghĩ, những lúc tôi đ.â.m đầu vào học hành sẽ không để ý đến xung quanh, nên mới dám chọn cái quán thịt nướng đó.

Tôi đi bộ về khu khung cư.

Ngay trước khi rẽ vào khu, tôi thoáng thấy bóng dáng của Quý Lẫm, không khỏi nhíu mày.

Đúng là anh đã giúp tôi.

Nhưng cái cách anh xuất hiện kịp thời để ngăn tôi, rồi còn biết ngay người tôi tìm là Tống Dương Thư...

Nhìn thế nào cũng thấy lạ.

Tôi mím môi, bất giác bước nhanh hơn.

Nhưng đến khi tôi về tới dưới toà nhà, người đàn ông đó vẫn chậm rãi đi theo tôi.

Đúng lúc này, mấy cái đèn đường ở khu này lại hỏng, đến giờ vẫn chưa kịp sửa chữa.

Bóng tối khiến nỗi sợ và bực bội trong tôi càng dâng lên, những cảm xúc bị kìm nén trước đó cũng bùng nổ theo.

"Anh đừng đi theo tôi nữa được không?"

Tôi quay phắt lại, hét thẳng vào mặt Quý Lẫm, mắt tôi đỏ hoe, tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi.

Dường như người đó bị phản ứng của tôi làm cho giật mình. Sau một hồi im lặng, anh nói nhỏ: "Xin lỗi."

" Nhưng..." Anh đổi giọng, có chút bất đắc dĩ: " Tôi không cố ý đi theo nhóc, chẳng qua tôi cũng sống ở đây thôi."

... Hả?

Lần này đến lượt tôi sửng sốt.

5.

Anh nói anh sống ở căn hộ 304, mà 304 nằm ngay đối diện căn hộ của tôi.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất kiểm soát."

Sau khi thấy Quý Lẫm lấy chìa khóa mở cửa căn hộ 304, tôi đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi.

Xấu hổ quá.

"Có cảnh giác là tốt."

Quý Lẫm khẽ bật cười.

Anh dựa vào cửa, chỉ vào mắt mình, ý bảo tôi: "Về nhà nhớ rửa mặt đi."

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, đèn ở đây rất sáng nên người đàn ông này có thể nhìn rõ biểu cảm của tôi.

Dù sao đi nữa, tối nay tôi đã đủ mất mặt rồi nên cũng không thèm quan tâm đến chuyện này.

Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người hàng xóm xa lạ mà thôi.

Vì vậy, tôi khẽ gật đầu với anh: "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

Quý Lẫm cong môi, nhàn nhã nhìn tôi.

Khi tôi vừa quay lưng bước vào nhà, anh đột nhiên gọi tôi lại, giọng nói lơ đãng nhưng ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa: "À này, tôi tên là Quý Lẫm."

Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 2