6.
Anh nói tên anh là Quý Lẫm.
Sau khi về nhà, tôi càng nghĩ càng thấy cái tên này rất quen tai.
Trong đầu tôi chợt hiện lên một đôi mắt đen quen thuộc, nhưng còn chưa kịp nhớ ra thì ông bố không đáng tin của tôi đã gọi tới.
"Miên Miên, con đã gặp chú Quý của con chưa?"
Chú Quý?
Bộ não vốn đã trì trệ suốt đêm của tôi cuối cùng cũng bị giọng nói oang oang của bố gọi cho tỉnh lại.
Cũng không thể trách tôi không nhớ ra, bởi vì mấy năm trước, trông Quý Lẫm đâu có thế này đâu.
Tôi nhớ lại tiếng "chú" đầy ẩn ý của Quý Lẫm, cảm thấy mình vẫn có thể mất mặt thêm một lần nữa.
"Alo? Alo! Miên Miên, con còn đó không?"
Thấy tôi mãi không trả lời, bố tôi lại gọi thêm mấy tiếng nữa.
Tôi ậm ừ: "Con gặp rồi ạ, chú ấy ở phòng đối diện phòng con."
"Vậy thì đúng rồi! Tôi đã nói là tôi không nhớ nhầm địa chỉ của Miên Miên mà!"
Nửa câu sau là bố nói với mẹ tôi, nghe có vẻ đắc ý lắm.
Bố tôi nói Quý Lẫm tình cờ đến đây công tác, nên bố đã nhờ anh chăm sóc cô con gái tội nghiệp đang học xa nhà của mình.
Tôi nhất thời không nói nên lời.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đây đúng là chuyện bố tôi có thể nghĩ ra.
Dẫu sao năm tôi học lớp 8, để có thể đi tận hưởng thế giới hai người với mẹ tôi, ông đã vứt tôi cho Quý Lẫm chăm sóc một thời gian.
Ông còn lải nhải thêm vài câu, rồi bị mẹ tôi giật lấy điện thoại, nói với tôi vài lời.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nghĩ kỹ lại, cuối cùng vẫn ngượng ngùng đi gõ cửa phòng đối diện.
Cửa mở rất nhanh, như thể anh đang đợi tôi vậy.
"Lão Nguyễn gọi cho nhóc rồi à?"
Lão Nguyễn là bố tôi.
Tôi khẽ " vâng", nhưng nhìn gương mặt trẻ trung đầy sức cuốn hút của Quý Lẫm, tôi thật sự không thể nào mở miệng gọi một tiếng "chú Quý".
"Được rồi, vào đi."
Quý Lẫm cũng không để ý, buông tay khỏi cánh cửa rồi bước vào trong.
" Tôi không ngờ lại gặp nhóc ở đó."
Tôi cũng không ngờ tối nay mình lại bị mất mặt mấy lần trước mặt người lớn.
Tôi chửi thầm Tống Dương Thư trong lòng, rồi đi theo anh vào trong.
Trong phòng vẫn còn mùi khói thuốc nồng nặc.
Tôi nhìn cái gạt tàn đầy đầu lọc thuốc trên bàn, nghĩ bụng: Quý Lẫm hút thuốc nhiều thật.
Nhưng tôi thật sự không chịu được mùi khói, vô thức nhăn mặt lại.
"Cũng tiểu thư ghê nhỉ."
Quý Lẫm liếc tôi rồi cười khẩy.
Anh phủi tàn thuốc dính trên ống tay áo, đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng.
Nhưng khi đi ngang qua tủ lạnh, anh khựng lại rồi lấy ra mấy lon bia lạnh.
Anh nhướng mày, hỏi tôi: "Uống không?"
7.
Dĩ nhiên tôi không thể uống rồi, hôm nay tôi đã mất mặt quá nhiều rồi.
Tôi từ chối lòng tốt của Quý Lẫm, ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.
Quý Lẫm cũng không nói gì, một tay mở lon bia, ngồi xuống tấm thảm cách tôi khá xa, hai chân dài gập lại.
Tôi nhìn anh, cân nhắc lời nói: "Thật ra bố cháu hơi lo xa. Nếu chú... chú Quý có việc riêng thì không cần phải dành thời gian chăm sóc cháu đâu."
Chỉ có bố tôi mới nghĩ con gái ngoài hai mươi tuổi đi mua đồ vẫn có thể bị người ta dụ dỗ bằng chút đồ ăn ngon.
Tôi bất lực than thở trong lòng.
Quý Lẫm ngước nhìn tôi, không nói gì, chỉ ngửa đầu uống một ngụm bia lớn.
Cằm anh hơi nâng lên, yết hầu nhô ra khẽ chuyển động theo từng nhịp nuốt, vô tình thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.
Đến khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào thứ gì, tôi khẽ ho một tiếng, lúng túng rời mắt đi.
Tôi thật sự không nhận ra Quý Lẫm.
Dù sao, lúc bố tôi đưa tôi đến chỗ anh vào kỳ nghỉ hè năm lớp 8, Quý Lẫm đang ngồi xổm trước lốp xe, dùng cờ lê tháo cái gì đó.
Mùa hè nóng nực, anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen đơn giản, khi cúi người, cơ bụng tám múi lấp ló hiện ra.
Thế nhưng, đi kèm với thân hình đẹp như vậy lại là một khuôn mặt rậm râu, không thể nhìn rõ các đường nét khác.
May mà giọng của người này trẻ trung và dễ nghe: "Chỉ là một nhóc con thôi mà, không có vấn đề gì."
Bố mẹ muốn đi du lịch, lo lắng con gái ở nhà sẽ bị người ta dụ dỗ bằng đồ ăn, nên đã gửi ở nhà một người bạn.
... Tình tiết trong tiểu thuyết đã thật sự xảy ra với tôi, nhưng ông chú này hơi luộm thuộm.
Tôi nhìn vết dầu mỡ trên tay anh, bắt đầu lo lắng, nghi ngờ bố tôi gửi tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
Nhưng thực tế, ông chú sửa xe này lại có một căn biệt thự lớn.
Chăm một bé gái thật sự chẳng khó gì, vì anh cũng bỏ tiền thuê bảo mẫu chăm sóc cô bé.
... Trong suốt kỳ nghỉ hè, số lần tôi và Quý Lẫm gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngay cả trong mấy lần gặp hiếm hoi đó, anh cũng chẳng buồn sửa sang bộ râu rậm rạp của mình.
Thêm vào đó, lúc ấy, tôi không dám nhìn anh nhiều.
Bởi vì Quý Lẫm rất hung dữ.