Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

8.

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

Quý Lẫm uống vài ngụm bia rồi thản nhiên ném vào thùng rác. Tiếng 'keng' vang lên kéo tôi về thực tại.

Tôi nhất thời nghe không rõ: "Dạ?"

"Gan to nhỉ, dám phân tâm trước mặt tôi cơ đấy."

Tôi không biết Quý Lẫm đang nghĩ gì, chỉ thấy trong đôi mắt dài hẹp kia thoáng qua một tia cười.

Anh mở thêm một lon bia lạnh, kiên nhẫn hỏi: "Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi mốt."

"Biết uống rượu, hút thuốc không?"

Tôi do dự một lúc nhưng vẫn thành thật lắc đầu: "... Không biết."

"Một nhóc con hai mươi mốt tuổi không biết hút thuốc uống rượu, nhưng lại dám cầm chai rượu đi đánh người."

Quý Lẫm đặt lon bia lên bàn trà, phát ra tiếng động nhỏ. Anh dựa lưng vào ghế sofa, nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không.

"Chẳng trách bố nhóc lại nhờ tôi đến chăm sóc nhóc."

Nghe vậy, tôi sững sờ, sau đó tôi còn cảm nhận được một luồng hơi nóng đang bốc lên ở cổ.

"Lúc đó cháu chỉ tức quá thôi..."

Tôi im bặt, không biết phải mở miệng thế nào.

"Mắt nhìn người không tốt lắm." Quý Lẫm cười khẩy: "Nhóc thích cậu ta ở điểm nào vậy?"

Tôi mím môi, không nói gì.

Mặc dù Tống Dương Thư theo đuổi tôi trước, nhưng suốt một năm bên nhau, tôi cũng đã thật lòng.

Mà tính tôi vốn trầm lặng, không thể thẳng thắn và nhiệt tình như Tống Dương Thư.

Thật ra tình cảnh này đã có dấu hiệu từ trước rồi.

Tôi bận bịu từ sáng đến tối trong phòng thí nghiệm, hết thi cử rồi đến luận văn, còn Tống Dương Thư đã không ít lần nói anh ta cần một cô bạn gái chu đáo luôn ở bên cạnh anh ta.

Rõ ràng tôi không phải kiểu người đó.

Nghĩ đến đây, hốc mắt tôi lại nóng lên.

Nhưng chẳng mấy chốc, mặt tôi lạnh ngắt.

Là Quý Lẫm đang áp lon bia lạnh vào mặt tôi.

Tôi cứ tưởng anh sẽ mắng tôi một trận, ai ngờ Quý Lẫm chỉ 'chậc' một tiếng rồi cau có xoa đầu tôi. Giọng anh trầm khàn: "Vừa nãy còn nhẹ tay chán. Nói đi, lần sau muốn đập vào đâu?"

Tôi ngẩng đầu nhìn Quý Lẫm, chợt nhận ra mùi t.h.u.ố.c lá trên người anh đã nhạt đi, thay vào đó là mùi bia thoang thoảng.

... Vậy ra, lúc nãy anh ngồi xa như vậy, vì biết tôi không thích mùi thuốc sao?

Mũi tôi cay xè, sự xấu hổ và sợ hãi ban nãy cũng vơi đi không ít.

"Cảm ơn chú Quý."

Lần này tôi gọi "chú Quý" tự nhiên hơn hẳn.

Tôi mở lon bia đang áp trên mặt, bắt chước anh, uống một ngụm.

Mùi vị không được ngon cho lắm, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng sau khi nhấp một ngụm bia, tôi cảm thấy khá hơn một chút.

"Chuyện này... thôi bỏ đi."

Quý Lẫm liếc lon bia tôi vừa uống, nhếch môi rồi xoè tay ra trước mặt tôi.

"Gì ạ?" Tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang chìa ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh.

Quý Lẫm nhíu mày, khịt mũi: "Chìa khóa."

"Hả?"

"Nhóc uống say còn đưa nhóc về được."

Giọng điệu chẳng còn chút kiên nhẫn nào.

9.

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức.

Tôi vật lộn mãi mới dậy được, lơ mơ đi ra mở cửa. 

... Là Tống Dương Thư.

Trông anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao.

Mái tóc thường ngày chải chuốt kỹ càng nay lại rối bù, rũ xuống trán, mắt đỏ ngầu, người nồng nặc mùi rượu.

Nhìn thấy tôi mở cửa, mắt Tống Dương Thư sáng lên, vô thức gọi: "Miên Miên, anh..."

Câu nói còn chưa hết đã bị tiếng mở cửa phía đối diện cắt ngang.

"Mới sáng sớm đã đến đòi nợ à?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, pha chút lười biếng và thờ ơ.

Có lẽ vì vừa mới tắm xong nên Quý Lẫm chỉ quấn mỗi khăn tắm, phần thân trên vạm vỡ của anh lộ rõ những đường cơ bắp săn chắc, toàn thân toả ra hormone nam tính.

Anh dựa vào cửa, nhìn Tống Dương Thư từ trên xuống dưới, cong môi: " Đúng là, đã ẻo lả lại còn đến đây đòi nợ tình cơ đấy."

Ẻo... ẻo lả?

Tôi vô thức nhìn khuôn mặt có thể nói là xinh trai của Tống Dương Thư, rồi lại so sánh với Quý Lẫm, không hiểu sao cái từ miêu tả ấy lại khá hợp lý.

Rõ ràng Tống Dương Thư không ngờ mình lại gặp phải Quý Lẫm ở đây, mặt đen như đáy nồi.

" Tôi đang nói chuyện với bạn gái tôi, liên quan gì đến anh!"

"Bạn gái?" Quý Lẫm hất cằm về phía tôi: "Chưa chia tay loại này à? Nhóc định giữ lại để Tết cho bố chiêm ngưỡng vườn cây xanh hay sao?"

Tôi nghẹn họng, mặt lạnh tanh: "Tống Dương Thư, chúng ta đã chia tay rồi."

"Anh chưa đồng ý!"

Tống Dương Thư định tóm lấy tôi, nhưng tôi tránh được.

"Tống Dương Thư." Mặt tôi sa sầm: " Tôi có bệnh sạch sẽ, đồ người khác đã dùng rồi, tôi sẽ không động vào nữa."

Nghe xong câu đó, mặt Tống Dương Thư lúc xanh lúc đỏ, sau đó anh ta hoàn toàn bùng nổ.

"Nguyễn Miên, cô đang yêu tôi chứ không phải yêu một con robot! Cô giành nhiều giải thưởng, đăng nhiều luận văn để được gì, chẳng phải cuối cùng cũng đi lấy chồng sao?"

"Nếu không phải cô cứ cứng đơ như bà sơ, suốt ngày ru rú trong phòng thí nghiệm thì tôi có cần phải ra ngoài tìm thú vui không?"

Sau đó, anh ta bắt đầu nói mà không thèm suy nghĩ: "Cô đang cặp kè với thằng này chứ gì? Ha, tôi còn đang thắc mắc tại sao hôm qua anh ta lại trút giận giúp cô, hóa ra là người thứ ba!"

Lời nói của Tống Dương Thư làm tôi giận đến run người, nhưng nhiều hơn cả là sự nhục nhã.

Hôm qua tôi còn thật lòng buồn bã vì tên khốn nạn này trước mặt Quý Lẫm!

Thế nên tôi túm lấy cổ áo Tống Dương Thư, lôi anh ta vào phòng tắm, mở vòi sen xối thẳng mặt anh ta.

"Mẹ nó..."

"Tỉnh chưa?"

Tống Dương Thư giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng bị tôi chặn họng.

"Chưa tỉnh thì cứ ngâm tiếp, tôi không tiếc tiền nước đâu."

Mắt Tống Dương Thư đỏ hoe, nhưng ít nhất anh ta cũng đã bình tĩnh lại.

Nhưng trước khi đi, anh ta vẫn nghiến răng hỏi tôi: "Cô thích anh ta ở chỗ nào?"

Tống Dương Thư chưa từng nhìn lại bản thân, vẫn cứ cho rằng tôi tòm tem với Quý Lẫm.

Tôi mặt lạnh như tiền đáp: "Chỉ cần nhìn cơ bụng thôi cũng biết anh ấy đàn ông hơn anh."

Tống Dương Thư nghẹn họng, mặt tối sầm.

Nhưng vì e ngại có Quý Lẫm ở đó, anh ta chỉ có thể lầm bầm rồi bỏ đi.

Tôi tắt vòi sen, chợt thấy hôm qua mình thật ngu ngốc, nỗi buồn ban nãy cũng tan biến mất.

Cho đến khi một tiếng hừ nhẹ kéo tôi về thực tại.

"Cơ bụng tôi còn đàn ông hơn cả tính cách cậu ta hả?"

Lúc này tôi mới nhận ra Quý Lẫm đang đứng ở cửa nhà mình.

Câu đó vốn đã kỳ, bị chính người trong cuộc nghe thấy rồi lặp lại lại càng kỳ hơn.

Nhất là khi người trong cuộc lại còn là bậc trưởng bối.

Tôi giật giật khóe môi, vừa định giải thích thì Quý Lẫm đã bước lại gần, hơi cúi xuống.

Nụ cười trên mặt anh đầy ẩn ý: "Cái đó thì đúng thật."

Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 4