Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

10.

Không khí lúc này thật sự rất kỳ lạ.

May mắn thay, chuông điện thoại của tôi reo lên, kịp thời cắt ngang tình huống khó xử này.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xin lỗi Quý Lẫm rồi quay sang nghe điện thoại.

Là đàn anh ở phòng thí nghiệm gọi tới, anh ấy nói đám đàn em sắp thi, cần người dẫn dắt và hỗ trợ trước kỳ thi.

Tôi đồng ý, lúc cúp máy, Quý Lẫm đã rời đi rồi.

Tôi thở phào, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một con người có mái tóc rối bù, đôi mắt sưng húp, khuôn mặt nhợt nhạt như ma trong gương. Tôi lập tức cảm thấy không thở nổi.

Nghĩ đến việc lúc nãy mình xuất hiện trước mặt hai người kia với bộ dạng này, tôi không nhịn được mà ôm mặt rên mấy tiếng.

Nhưng sau sự đau khổ, tôi vẫn chỉ là một người đi làm thuê đầy hèn mọn.

Mấy ngày sau đó, tôi đều đóng cọc trong phòng thí nghiệm, lúc rảnh thì tiếp tục làm mô phỏng và viết luận, bận rộn mãi nên quên luôn mấy chuyện xấu hổ kia.

Cho đến khi chuẩn bị cho cuộc thi, nộp bài luận văn xong, tôi chào tạm biệt đàn anh, định quay về nghỉ một chút nhưng bị gọi lại.

"Tối nay phòng thí nghiệm liên hoan, em nhớ tham gia nhé."

Trước mỗi cuộc thi quan trọng, phòng thí nghiệm đều tổ chức liên hoan để cổ vũ tinh thần.

Tôi nghĩ về nhà cũng chẳng có việc gì nên đã đồng ý.

"Được rồi." Đàn anh thở phào như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, vỗ vai tôi, nói đùa: "Tối nay nhớ ăn mặc đẹp chút, phòng thí nghiệm bên cạnh cũng đến, em phải nổi bật nhất."

"Đàn anh à."

"Hả?"

"Muốn áp đảo cả rừng hoa, trước tiên phải có rừng hoa đã."

Tôi thở dài.

Ai cũng biết, trong mấy phòng thí nghiệm kỹ thuật thuần túy, con gái luôn là hàng hiếm.

Sắc mặt đàn anh lập tức sa sầm, nhưng nhanh chóng thay đổi: "Không, phòng thí nghiệm bên cạnh vừa có một bông hoa mới, cùng khóa với em đấy."

"Năm ba rồi vẫn được vào phòng thí nghiệm á?"

Giờ đến lượt tôi sững người, linh tính mách bảo có chuyện gì đó.

"Đừng nói nữa."

Quả nhiên, đàn anh nhăn mặt, vẫy tay, nhìn xung quanh rồi ghé sát lại, hạ giọng: "Cô ấy là kiểu Đát Kỷ trong giới học thuật, không ít người có ý kiến đâu."

Tôi vừa nghe đã hiểu, nhưng không có hứng tìm hiểu thêm, gật đầu xem như biết rồi.

Nhưng tôi không ngờ, "Đát Kỷ trong giới học thuật" mà đàn anh nói đến lại chính là Lâm Vy Thanh.

11.

Lâm Vy Thanh chính là cô bạn thời thơ ấu của Tống Dương Thư.

Lúc tôi và Tống Dương Thư còn yêu nhau, cô bạn đó xuất hiện với tần suất dày đặc, ai nhìn dáng vẻ õng ẹo dễ thương cũng thấy có vấn đề.

Nhưng Tống Dương Thư lại cứ thích nhìn tôi bực bội vì Lâm Vy Thanh.

Trong lúc liên hoan, tôi nhìn Lâm Vy Thanh ngồi đối diện, vừa cười duyên dáng vừa khéo léo trò chuyện với mọi người, tôi thầm nghĩ, xét ở một mức độ nào đó, Tống Dương Thư cũng đáng thương thật.

"Nghe nói chị Lâm vừa mới đăng một bài báo SCI, lại còn là tác giả chính nữa à?"

Chẳng biết ai nói trước, cả đám cười một tràng, liên tục nói "chúc mừng", "nhớ khao một bữa nhé".

Lâm Vy Thanh vén một lọn tóc ra sau tai, liếc nhìn tôi: "Thật ra cũng bình thường thôi, chủ yếu là đề tài của tôi đơn giản nên viết bài cũng dễ hơn một chút."

" Nhưng sinh viên đại học mà đã có thể đăng bài cho SCI là giỏi lắm rồi!"

Một sinh viên năm ba ở phòng thí nghiệm bên cạnh ngạc nhiên nói: " Tôi nhớ hình như trong phòng thí nghiệm chỉ có anh Trần là từng đăng bài thì phải."

" Đúng rồi, đúng rồi. Trời ơi, rõ ràng chị Lâm có thể dựa vào nhan sắc mà lại chọn cạnh tranh bằng tài năng, tụi em biết sống sao đây!"

Khi những lời tung hô càng lúc càng quá đà, tôi nhìn đàn anh ngồi bên cạnh.

Đàn anh cũng rất phối hợp, nghiêng người lại gần.

"Không phải anh nói người khác có ý kiến với cô ta lắm sao?" Tôi hạ giọng, khó hiểu, vậy mà gọi là có ý kiến à?

Đàn anh cũng thấy khó hiểu: "Tuần trước anh Ngô còn nói với anh như thế mà!"

Anh Ngô ở phòng thí nghiệm bên cạnh là trai thẳng, đầu óc chỉ có những chiếc xe thông minh.

Tôi nghẹn lời.

Tôi còn chưa kịp nói tiếp, Lâm Vy Thanh đã chĩa mũi dùi về phía tôi: "À đúng rồi, Nguyễn Miên à, dạo này cậu đang bận làm luận văn phải không?"

Vừa dứt câu, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Tôi nghĩ thầm, mấy lời khen ban nãy dành cho Lâm Vy Thanh cũng chỉ có ba thứ: xinh đẹp, có năng lực, giỏi viết luận.

... Ồ, đụng hàng mất rồi! Tôi gật đầu, thẳng thừng nói: "Vừa nộp hôm qua xong."

"Có cần tôi giới thiệu cho cậu một biên tập viên của tạp chí không? Anh ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc gửi bài cho SCI."

Lâm Vy Thanh mỉm cười, nói: "Biên tập viên đó rất tốt, lại có người hướng dẫn giỏi nên tốc độ ra bài rất nhanh. Lúc mới bắt đầu viết luận rất dễ bí ý tưởng, chuyện thường mà."

"À đúng rồi, nghe nói cậu muốn giành suất học cao học phải không? Chắc cậu phải có vài bài luận ra hồn rồi."

Lâm Vy Thanh nói bằng giọng điệu của người từng trải, nhưng lộ rõ vẻ tự cao.

Tôi và đàn anh nhìn nhau.

Mặt đàn anh trông hơi kỳ lạ, rõ ràng đang cố nhịn cười.

Một số đàn em thân thiết với tôi cúi đầu ăn uống, nhưng vai cứ rung lên bần bật.

Tôi cố tình thở dài: "Biết thế tôi đã hỏi cậu sớm hơn rồi, chứ mấy bài trước dù đã được đăng nhưng vẫn bị thầy lôi ra m.ổ x.ẻ suốt."

"Mấy, mấy bài trước?"

Nụ cười trên mặt Lâm Vy Thanh thoáng cứng lại.

"Ừ." Tôi chớp mắt nhìn cô ta, ngây thơ nói: "Cậu không biết à? Tôi thấy trong phần tài liệu tham khảo của cậu còn trích mấy bài của tôi, tôi tưởng cậu biết chứ!"

Vài người xung quanh không nhịn được bật cười.

"À đúng rồi, lúc nãy cậu nói gửi bài cho tạp chí nào ấy nhỉ?"

Tôi tiếp tục mỉm cười, hỏi lại.

Lâm Vy Thanh thật sự không muốn trả lời.

Nhưng vì trước đó được tâng bốc quá đà, cô ta đã lỡ miệng khai hết rồi.

... Đó là một tạp chí hạng tư, mà tôi lại khá quen thuộc nữa.

Đàn anh cũng rất phối hợp, tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Ủa, chẳng phải đó là tạp chí từng mời Miên Miên làm người thẩm định sao?"

Tôi thấy vẻ mặt của Lâm Vy Thanh không thể duy trì được nữa nên mỉm cười, giáng một đòn cuối cùng: "Có cần tôi nhân nhượng cho cậu không? Lần sau gửi bài nhớ chọn tôi làm người thẩm định nhé!"

Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 5