Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

12.

Bầu không khí lúc đó vô cùng gượng gạo, thậm chí còn khó xử hơn cái lần tôi nói trước mặt Quý Lẫm rằng cơ bụng của anh đàn ông hơn Tống Dương Thư.

Tôi điềm nhiên cúi đầu ăn, giả vờ không để ý đến ánh mắt sắc lẹm như d.a.o găm của Lâm Vy Thanh.

"Đỉnh quá."

Ở dưới gầm bàn, đàn anh giơ ngón cái với tôi, rồi mấp máy môi nói hai chữ đó.

Tôi cũng không để ý.

Ban đầu tôi tưởng mọi chuyện đã như vậy, Lâm Vy Thanh sẽ biết kiềm chế một chút.

Nhưng nào ngờ, khi cả nhóm ăn xong và ra ngoài, tôi thấy Tống Dương Thư lái chiếc Maserati đến đón Lâm Vy Thanh.

Cũng không hẳn là tôi tận mắt thấy, bởi vì tiếng gọi "Dương Thư" của Lâm Vy Thanh thật sự giống như sợ tôi điếc, không nghe thấy.

Ngay lúc đó, người của cả hai phòng thí nghiệm đều lập tức quay đầu nhìn tôi, còn tôi nhìn sang anh Trần, trưởng nhóm của phòng thí nghiệm bên cạnh, cũng là người đã hao tâm tổn trí nhét Lâm Vy Thanh vào để lấy thành tích.

Trước đây, khi Tống Dương Thư theo đuổi tôi, anh ta thường xuyên đến phòng thí nghiệm, mọi người đều biết mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

"Miên Miên, chuyện này..."

Đàn anh nhìn Tống Dương Thư đang nói chuyện với Lâm Vy Thanh, rồi lại nhìn tôi, thận trọng hỏi: "Cãi nhau à?"

"Chia tay luôn rồi."

Mặt tôi lạnh ngắt, thậm chí còn cảm thấy nắm tay hơi ngứa ngáy.

"Vậy Lâm Vy Thanh..."

"Bạn thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau."

Tôi thừa nhận mình có tâm lý hóng chuyện thật.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là anh Trần chỉ gật đầu một cái: "Vy Vy nói cho anh biết rồi."

Tôi: "???"

Chuyện như thế này cũng nhịn được sao?

Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy.

Chắc là để trả đũa việc tôi khiến cô ta mất mặt trong bữa ăn, Lâm Vy Thanh khoác tay Tống Dương Thư tiến về phía tôi, cười tủm tỉm: " Đúng rồi, Nguyễn Miên, lát nữa cậu có muốn đi cùng chúng tôi không? Vừa hay hôm nay Dương Thư lái xe đến."

Tống Dương Thư hơi nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản sự khiêu khích của Lâm Vy Thanh.

Tuy nhiên, trước khi tôi kịp mở miệng, một vật thể lạ đã bay theo một đường parabol hoàn hảo, rơi vào mũ áo khoác của tôi.

Giọng nói khàn khàn của Quý Lẫm vang lên phía sau lưng tôi: "Tối muộn rồi còn chưa chịu về nhà, mấy năm nay chẳng cao lên mấy, mà gan thì càng ngày càng to ra."

Tôi thầm nghĩ, xung quanh đông người thế này, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?

Nhưng khi tôi quay lại, đối diện với khuôn mặt của Quý Lẫm, tôi lập tức chột dạ.

"Chú, sao chú lại ở đây?"

13.

Tôi thật sự không thể gọi "chú Quý" nên chỉ có thể dùng kính ngữ.

Sau đó, tôi nhận thấy Quý Lẫm đang mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt, áo vest thì vắt lên cánh tay, bên cạnh anh còn có mấy người đàn ông đi cùng.

Chỉ là, vóc dáng người này quá đẹp, cơ n.g.ự.c rắn chắc làm phần n.g.ự.c căng lên rõ ràng.

Tôi thở dài, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Quý Lẫm nhướng mày trả lời "cái đó thì đúng", không kìm được khẽ ho một tiếng.

"Ra đây bàn chút chuyện."

Quý Lẫm bước về phía tôi, khi anh đến gần, tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, còn có mùi khói thuốc.

Tôi vô thức lùi lại nửa bước.

" Đúng là yếu ớt." Quý Lẫm vừa cười vừa mắng tôi, cố tình tiến gần thêm, giọng điệu có phần lưu manh: "Ở nhà không ngửi thấy mùi thuốc à? Tôi nhớ lão Nguyễn cũng hút thuốc ác lắm mà."

"Bị mẹ cháu trị rồi ạ."

Tôi trung thực trả lời.

Quý Lẫm nghẹn lời, cuối cùng gật đầu: " Đúng là nên tìm ai đó quản thôi."

Tôi luôn cảm thấy câu này có gì đó không ổn, nhưng Quý Lẫm không đợi tôi kịp phản ứng đã hất cằm về phía mũ áo của tôi.

"Đồ ở trong mũ áo của nhóc, để lủng lẳng thế không thấy khó chịu à?"

Tôi thầm nghĩ, chẳng phải do anh ném vào à?

Nhưng sự hung dữ của Quý Lẫm đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong tôi. Tôi không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn lôi món đồ ra khỏi mũ.

... Là một chiếc chìa khóa xe.

"Uống rượu rồi nên không lái xe được. Lão Nguyễn nói nhóc có bằng lái rồi, lái đi."

Quý Lẫm cúi đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý cười: "Biết lái xe to không?"

Giọng điệu này giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Tống Dương Thư đứng bên cạnh đã bùng nổ.

"Anh đang ám tôi phải không?"

Anh ta hất tay Lâm Vy Thanh ra, định đẩy Quý Lẫm: "Anh thật vô liêm sỉ, lúc nào cũng quấn lấy..."

Chưa kịp nói hết câu, Tống Dương Thư cũng không đẩy nổi, ngược lại còn loạng choạng lùi lại vài bước.

Quý Lẫm khẽ nhíu mày, cười lạnh: "Nhóc con, về luyện tập thêm đi."

"Cơ n.g.ự.c to thì ghê gớm lắm chắc!"

Tống Dương Thư đã tức điên, nói năng không thèm suy nghĩ.

" Đúng là ghê gớm thật." Quý Lẫm bình tĩnh nhìn tôi, cong môi: "Không chỉ to, mà còn đàn ông hơn cậu nữa."

Tôi: "???"

Đây là lời lẽ gì vậy trời? 

Tống Dương Thư: "Con mẹ nó..."

"Đây không phải là con trai nhà lão Tống sao?"

Một trong những ông sếp trung niên đi cùng Quý Lẫm đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy nghi hoặc: " Tôi nhớ lão Tống luôn khen con trai mình lễ phép, có học thức lắm mà!"

Còn lúc này, Tống Dương Thư lễ phép kia cứ mở miệng là "con mẹ nó".

Anh ta lập tức im lặng, mặt tái xanh.

Nhưng không thể không nói, tôi cảm thấy hả dạ.

Nhất là khi tôi cầm chìa khóa xe của Quý Lẫm, đi mở chiếc Range Rover sang trọng khiêm tốn đỗ bên cạnh chiếc Maserati, tôi còn thấy sảng khoái gấp bội.

Đến nỗi khi ngồi vào ghế lái, tôi mới nhớ ra mình chưa từng lái xe to bao giờ.

Nhất là loại xe đắt tiền thế này, chỉ cần va quẹt một phát thôi cũng đủ để mẹ tôi đánh c.h.ế.t tôi.

Quý Lẫm đã nằm thoải mái trên ghế phụ.

Cà vạt bị kéo lỏng, vài cúc áo cũng được cởi ra, lấp ló làn da màu lúa mạch.

"Đừng run tay."

Anh nhìn tôi nói: "Lúc nãy cầm chìa khóa xe vẫn còn khí thế lắm mà?"

"Hay là tìm người lái hộ nhé ạ?" Tôi lựa lời, rụt rè nói.

"Không có tiền."

Quý Lẫm nhắm mắt, lười nhác đáp.

Tôi nghĩ bụng, một người lái Range Rover vài triệu tệ mà không thuê tài xế lái hộ mấy trăm tệ được, nói phét.

Tôi nghĩ thế nào nói như thế, khi tôi phản ứng lại, Quý Lẫm đang nghiêng đầu nhìn tôi.

"Dám nói thế... không sợ tôi nữa à?"

Tim tôi run lên một nhịp, cười lấy lòng anh.

"Được rồi, cứ mạnh dạn lái đi, hư xe cũng không bắt nhóc đền đâu."

Nghe câu đó, tôi cũng yên tâm phần nào, nhưng vẫn còn một vấn đề...

"Cháu không biết đường."

Quý Lẫm khựng lại, xoa xoa ấn đường, nhận xét một cách khách quan: "Nhóc nói đúng, thuê tài xế thôi."

Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 6