Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

14.

Cuối cùng, chúng tôi không tìm được tài xế nên Quý Lẫm phải chịu trách nhiệm dẫn đường cho tôi.

Khi gần đến bãi đậu xe, Quý Lẫm im lặng: "Lão Nguyễn nói nhóc thi một lần là đỗ ngay."

"Vâng." Tôi liếc nhìn sắc mặt u ám của Quý Lẫm, chậm rãi nói: " Nhưng lấy bằng lái xong là đưa cho mẹ cháu để trừ điểm rồi."

"Vậy lúc đầu nhóc thi làm gì?"

"Mẹ cháu nói, bà ấy không đủ điểm."

Lý do này có quá nhiều chỗ đáng chê, đến mức Quý Lẫm cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Anh thở dài rồi quay sang nói chuyện khác.

" Tôi không nghĩ thằng nhóc đó sẽ để yên cho nhóc đâu."

Nghĩ đến vẻ mặt của Tống Dương Thư trước khi rời đi, tôi im lặng.

Mấy ngày nay, những chuyện này, những lời nói này đã chọc giận Tống Dương Thư, anh ta cũng không phải người dễ bỏ qua.

"Nhóc định làm gì?" Quý Lẫm gõ vào dây an toàn, thản nhiên hỏi.

"Dù sao cũng sắp hết năm ba rồi, hết năm tư là chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa."

"Vậy nhóc định trốn tránh à?"

"Nói chính xác hơn, đây gọi là rút lui hợp lý, tránh xung đột."

Quý Lẫm bật cười đầy ẩn ý.

Anh nói: "Thật ra, tôi có một cách hay."

"Cách gì ạ?" Tôi đang tháo dây an toàn để xuống xe, không ngẩng đầu lên.

"Tìm một người dữ hơn để trấn áp cậu ta."

Dữ hơn Tống Dương Thư sao?

Tôi theo phản xạ nhìn sang Quý Lẫm, nào ngờ lại phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn tôi.

Cảm xúc trong mắt anh mạnh mẽ đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng vào anh.

Tay tôi siết chặt dây an toàn, tôi quay mặt đi, cố tình đổi chủ đề: "Tìm một người dữ hơn anh ta rồi đánh cho anh ta một trận? Cháu thấy cách này khả thi đấy."

"Nhóc biết ý tôi không phải vậy mà."

Mùi rượu trong không khí dần nồng lên, Quý Lẫm khẽ cười: " Tôi uống hơi nhiều, hơi mất kiểm soát."

" Nhưng bây giờ tôi rất tỉnh táo."

Tôi khựng lại, cuối cùng vẫn nuốt câu nói "Bố cháu có biết chuyện này không?" vào trong, chỉ lấy lời Quý Lẫm từng nói trước đây để đáp lại anh: "Chú từng bảo cháu chỉ là một đứa trẻ thôi."

Năm đó tôi bị bố đưa sang chỗ Quý Lẫm, anh đã đánh giá tôi như thế.

Mặc dù lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng thái độ thờ ơ của Quý Lẫm cũng khiến tôi tức điên.

"Không chỉ yếu ớt, lại còn thù dai nữa."

Quý Lẫm nhíu mày, có vẻ không hài lòng: "Lúc đó nhóc mới học cấp hai thôi nhỉ? Nếu lúc đó tôi dám nói gì khác, bố nhóc sẽ đánh tôi mất."

"Chẳng lẽ chú đã để mắt tới cháu từ lúc đó?"

"Vớ vẩn." Anh chửi thề, ánh mắt nhìn tôi cũng có phần kỳ lạ: " Tôi đâu có biến thái đến thế."

Nghĩ lại cũng đúng, tôi thở phào.

"Tuổi còn nhỏ mà nghĩ nhiều ghê."

Quý Lẫm bị tôi chọc cho bật cười, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu tôi.

Tôi vô thức né tránh: "Vậy chú..."

"Ngay lúc này, tôi đang có cảm giác với nhóc."

Quý Lẫm khẽ cười, ngắt lời tôi.

Anh hơi nghiêng người, nhìn tôi, 'chậc' một tiếng: "Nhóc đang giảm cân à? Eo nhỏ thế này, tôi chỉ dùng một tay là ôm trọn rồi đấy."

Lời này hơi phóng đại một chút, nhưng tôi lại tự dưng đỏ mặt.

" Nhưng nghĩ nhiều chút cũng tốt, vì tôi thật sự tiếp cận nhóc có mục đích."

Sau khi nói xong, Quý Lẫm không hề lùi bước, dưới ánh đèn mờ ảo của xe, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng cử động bàn tay đang giữ cửa xe, nhưng Quý Lẫm đã ngăn tôi lại.

Mùi hương nam tính quanh mũi tôi càng lúc càng nồng.

Anh cười khẽ rồi đột nhiên nói: "Từng hôn chưa?"

"Gì, gì ạ?"

"Nhóc đã từng hôn thằng nhóc kia chưa?"

Anh kiên nhẫn hỏi lại, nhưng câu hỏi này khiến tôi xấu hổ đến nỗi không nói nên lời.

"Vậy tôi coi như nhóc chưa hôn nhé."

Quý Lẫm tự nói tiếp, ngọn lửa trong mắt anh ngày càng mạnh mẽ: "Nhóc có muốn thử với tôi không?"

15.

Tôi đã có một giấc mơ.

Nửa đầu giấc mơ là cảnh tôi vừa được đưa đến tiệm sửa xe của Quý Lẫm.

Quý Lẫm mặc áo ba lỗ, râu ria đầy mặt, cầm một chiếc cờ lê, nhìn tôi và thản nhiên nói: "Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, khi anh trở về, em sẽ nuôi cô nhóc này thành một cô bé mũm mĩm, trắng trẻo."

Nửa sau giấc mơ là cảnh Quý Lẫm dùng tay đo eo của tôi, cau mày: "Cô bé mũm mĩm năm xưa tôi từng nuôi đâu rồi?"

Không đợi tôi trả lời, Quý Lẫm đã bế tôi đặt lên mui xe, khi anh lại gần, hơi thở nóng hầm hập của anh như thiêu đốt làn da tôi.

Anh khẽ cười một tiếng rồi hỏi: "Từng hôn chưa?"

Tôi giật mình tỉnh dậy, không thể không lấy tay che lấy mặt đang nóng bừng của mình.

Mất mặt c.h.ế.t đi được!

Điện thoại để cạnh gối bỗng sáng lên, tôi vô thức nhìn sang, tin nhắn mới nhất là từ Quý Lẫm...

[Không ngủ được... Nhớ em ghê.]

Tôi ném điện thoại sang một bên, vùi đầu vào gối, bật ra một tiếng nức nở.

Lần này không ngủ được thật rồi.

Tình Vấn Vương Cùng Chú Quý

Chương 7