16.
Ngu Vi Vi hỏi, tại sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt cô ấy.
"Nếu anh ấy tỏ tình với tớ, tớ sẽ lập tức chia tay Hứa Tụng Trạch để đến với anh ấy!"
Cô ấy nhìn tôi với vẻ thất vọng: "Vậy cậu còn do dự cái gì?"
Tôi cong môi: "Mặc dù người ta nói, cách tốt nhất để chữa lành vết thương tình cảm là bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng tớ thấy cách này không hợp với mình cho lắm."
"Ngay cả Tống Dương Thư cũng thay người yêu luôn rồi, còn nói gì đến hợp hay không nữa? Hay là cậu thấy anh ấy quá lớn tuổi?"
"Anh ấy hơn tớ bảy tuổi, cũng không đến mức đấy."
Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tớ cũng không nói rõ được."
Thật ra không phải không nói rõ được, tôi chỉ đang sợ thôi.
Tống Dương Thư nói đúng, tôi không thích hợp để yêu đương.
Tôi quá nhạt nhẽo nên anh ta mới đi tìm thú vui bên ngoài.
Thế nên tôi dứt khoát nói: "Có lẽ tớ hợp với việc sống một mình hơn."
Ngu Vi Vi lẩm bẩm chửi bới rồi bỏ đi. Hôm sau, tôi nhận được lời mời đi chơi của Quý Lẫm.
"Thiếu người đua xe à?"
Tôi cầm điện thoại, nghĩ bụng, chẳng lẽ Quý Lẫm đã quên chuyện xấu hổ đêm hôm đó rồi sao?
Tôi thành thật nói: "Cháu chỉ biết lái xe đụng thôi."
"Không cần em phải lái."
Có lẽ Quý Lẫm đang ở chỗ nào đó yên tĩnh, tiếng ồn cũng giảm bớt, ý cười trong giọng anh càng rõ ràng hơn: "Em chỉ cần ở cạnh cổ vũ cho tôi là được rồi."
"Cháu..."
Tôi định mở miệng, nhưng bị Quý Lẫm thẳng thừng cắt ngang: " Tôi đã xem thời khóa biểu của em rồi, chiều nay với sáng mai em đều rảnh, bài luận cũng đã nộp rồi. Đừng lấy lý do bận để từ chối tôi, không thì tôi sẽ đích thân đến lôi em đi."
Ý cười biến mất, nghe còn có vẻ hơi dữ dằn.
Tôi bĩu môi, "ồ" một tiếng.
"Vậy cháu có cần mặc mấy cái váy bó sát gợi cảm không?"
Nghĩ đến mấy cảnh trong phim, bên cạnh tay đua nào cũng có cô bạn gái bốc lửa, người lần đầu tham gia như tôi cũng thấy hơi phấn khích.
Đầu dây bên kia đột nhiên chìm vào im lặng kỳ dị.
Một lúc sau, giọng nói chán ghét của Quý Lẫm vang lên: "Dẹp hết mấy thứ tạp nham đen tối trong đầu em đi."
Không cần nhìn cũng đoán được khuôn mặt của Quý Lẫm lại đen sì rồi.
Chậc, đàn ông.
17.
Quý Lẫm đưa tôi đến một trường đua xe chính quy.
Còn vai trò của tôi thật sự chỉ là đứng bên cạnh cổ vũ cho anh.
"Muốn lên xe không?"
Có lẽ Quý Lẫm đã nhìn ra sự thất vọng của tôi, anh chống tay lên cửa xe rồi tặc lưỡi: "Chiếc xe mới được độ lại đấy, tôi sợ em xuống xe xong là xe hỏng luôn."
Tôi nghi Quý Lẫm bị đa nhân cách.
Lúc trước thì lời lẽ ngọt ngào cứ tuôn ra ào ào, thế nhưng dạo gần đây lại vô tâm không hiểu tình ý, chẳng khác gì khúc gỗ.
Tôi trợn mắt, không buồn để ý đến anh.
Từ khi Quý Lẫm ngầm tỏ tình, tôi ngày càng to gan hơn.
Tuy đôi lúc tôi vẫn thấy Quý Lẫm dữ thật, nhưng cũng không còn sợ như trước nữa.
"Lần sau nhé."
Thấy vậy, ý cười trong mắt Quý Lẫm càng rõ hơn.
Anh đến gần, vỗ nhẹ đầu tôi rồi dịu giọng dỗ dành: "Lần này là cuộc đua thử nghiệm của đội, không được chở thêm người."
"Nếu em muốn chơi, lần sau tôi sẽ chở em."
Tôi đã được xoa dịu thành công.
Quý Lẫm đi làm quen đường đua.
Chiếc xe Quý Lẫm độ lại cũng giống con người anh, hoang dã và ngạo nghễ.
Đường Thuật ngồi bên cạnh tôi, nói với tôi rằng Quý Lẫm là kỹ sư chủ lực của đội đua.
"Xe qua tay anh ấy đều đỉnh của chóp!"
Đường Thuật giơ ngón tay cái lắc lắc với tôi, nhanh chóng mỉm cười: " Nhưng lúc anh Quý nói sẽ dẫn một cô gái đến, bọn tôi cũng khá bất ngờ."
"Anh ấy dữ như vậy, chắc không có cô gái nào dám lại gần đâu nhỉ?"
Cuộc đua vẫn chưa bắt đầu nên tôi nói chuyện phiếm với Đường Thuật.
"Cô nhầm rồi, có không ít người đang dòm ngó anh ấy như hổ rình mồi đấy."
Đường Thuật nói một cách khoa trương, chỉ tay về phía cô nàng nóng bỏng đứng cách tôi không xa: "Kia kìa, cô ấy đã theo đuổi anh Quý suốt một năm trời."
Tôi gật đầu, vừa định nói thì bên phía Quý Lẫm đã bắt đầu.
Chỉ trong vài giây, tôi bỗng hiểu ra vì sao Quý Lẫm lại nói mấy câu kiểu sợ xe sẽ hỏng...
Tốc độ thật sự quá nhanh!
"Anh ấy vẫn luôn lái xe hung hăng như vậy sao?"
Tôi do dự quay đầu nhìn Đường Thuật đang đứng bên cạnh.
Cậu ta bật cười: "Không phải đâu, có lẽ là do ham muốn thể hiện của đàn ông trỗi dậy thôi."