18.
Quý Lẫm thắng rồi.
Lúc anh xuống xe, tiếng reo hò vang lên khắp nơi, không khí náo nhiệt đến mức tôi cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Anh bước về phía tôi.
"Muốn thử chiếc xe này không?"
"Gì cơ?"
Trước khi tôi kịp phản ứng, Quý Lẫm đã bế cả người tôi qua khỏi lan can.
Tôi hoảng quá hét lên, kết quả là bị Quý Lẫm vỗ cho một cái không nhẹ không nặng.
"Phổi cô bé này khỏe ghê, hét to thật."
Tôi tức đến mức muốn cắn người.
Quý Lẫm bế tôi đặt lên mui xe, huýt sáo trêu chọc: "Đều là bảo bối của tôi."
Nghe câu đó, mặt tôi nóng bừng lên.
Tiếng reo hò ban đầu đã đổi tông, không ít người còn đang hò hét "hôn đi".
Cảnh tượng hiện tại đang dần trùng khớp với cảnh trong giấc mơ của tôi.
Tôi nín thở lúc nào không hay, cũng không biết trong lòng mình đang mong đợi điều gì.
Quý Lẫm từ từ tiến lại gần tôi.
Nhưng anh không hôn tôi, chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng lùi ra, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ.
"Độ cao này rất lý tưởng để hôn."
" Nhưng chưa có sự cho phép của em, tôi sẽ không chạm vào em đâu."
19.
Tôi phải thừa nhận, tôi đã có chút rung động với Quý Lẫm.
Nhưng anh nói được làm được, không có sự đồng ý của tôi, anh sẽ không chạm vào tôi. Khoảng thời gian sau đó, anh thật sự giống như đang nghe lời bố tôi, tiện thể đến chăm sóc đứa cháu.
Anh thật sự rất biết cách chăm sóc người khác.
Trông anh thô lỗ và dữ tợn như vậy thôi, nhưng thực ra, món ăn anh nấu còn ngon hơn cả mẹ tôi nấu.
Đèn ở dưới lầu đã được sửa xong, nhưng không hiểu vì sao vẫn hơi tối.
Vì vậy, mỗi lần tôi về trễ, Quý Lẫm đều đứng dưới cột đèn đợi tôi.
Tuy anh nói là xuống hút thuốc, nhưng trên người lại không có mùi khói nào cả.
Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi tặng anh một chiếc tạp dề.
Một chiếc tạp dề hình gấu con màu hồng nhạt dễ thương.
Lúc Quý Lẫm nhận món quà này, mặt anh đen như sắp nhỏ ra mực, nhưng vẫn làu bàu nhận lấy.
Ngày hôm sau, anh đã đeo cái tạp dề đó để nấu bữa tối.
Người đàn ông cơ bắp với tạp dề gấu con thật sự quá hợp nhau, tôi càng lúc càng muốn mua thêm.
Chiều hôm đó tôi không có tiết, lấy bưu phẩm xong, tôi đi thẳng về nhà, kết quả là phát hiện cửa nhà Quý Lẫm không đóng.
Mấy ngày trước, trong nhóm chung cư có người thông báo có trộm, lịch sử trò chuyện chợt hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
Tim tôi thắt lại, nhưng lại sợ không phải trộm nên tôi quay về lấy một con d.a.o bếp, tay nắm chặt điện thoại, nếu tình hình không ổn, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.
Tôi cẩn thận nhìn vào trong qua khe cửa khép hờ, vừa thò đầu vào, tôi ngẩn người ra...
Ai lại không đóng cửa khi thay quần áo chứ?!
Thế là tôi nhìn thấy một Quý Lẫm không mặc áo đang cởi quần...
"Ai ở ngoài đó vậy?"
Quý Lẫm quay đầu lại, phát hiện cửa nhà chưa đóng, tay anh vẫn đặt trên thắt lưng.
Anh lạnh mặt đi tới, kéo cửa ra.
Lúc đó, một tay tôi đang cầm d.a.o bếp, một tay khác cầm điện thoại. Sau khi phản ứng lại, tôi mới ngượng ngùng cười với Quý Lẫm: "Nếu cháu nói cháu đến để đưa quần áo cho chú, chú có tin không?"
Quý Lẫm hít một hơi.
Ánh mắt nghi ngờ của anh quét qua điện thoại và con d.a.o trong tay tôi, anh chần chừ một chút: "Đưa quần áo mà mang cả dao...?"
"Đây là quà tặng kèm khi cháu mua quần áo, cháu mang qua cho chú xem thử có dùng được không, dù sao để trong bếp nhà cháu cũng chẳng có tác dụng gì."
Tôi dứt khoát giấu con d.a.o ra sau lưng, mỉm cười chỉ cái túi dưới chân: " Đúng lúc chú cũng đang thay đồ, chú thử xem có mặc vừa không nhé."
"Em mua quần áo cho tôi à?"
Ánh mắt Quý Lẫm càng thêm kỳ quặc.
"Vâng." Tôi gật đầu: "Coi như quà đáp lễ vì bữa ăn ké."
"Quà đáp lễ vì bữa ăn ké?"
Quý Lẫm dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, vui vẻ lặp lại những lời đó: "Trừ quần áo mẹ và vợ tôi mua, tôi không mặc quần áo do người khác mua."
Anh dừng lại, nhướng mày: "Em lấy thân phận gì để bảo tôi thử đồ?"
"Nếu chú không ngại, cháu cũng có thể làm trưởng bối của chú."
Tôi ngượng ngùng nói, không nhịn được liếc người Quý Lẫm thêm vài lần.
Đúng là một vóc dáng hoàn hảo, mỗi lần nhìn đều phải trầm trồ.
"Làm mẹ tôi?" Quý Lẫm hừ lạnh, kéo tôi vào trong, ép tôi vào cửa, nghiến răng nói: "Nguyễn Miên, em giỏi thật đấy!"
Quý Lẫm hiếm khi gọi tôi là "Nguyễn Miên".
Ngay từ đầu, anh chỉ gọi tôi là "nhóc" hoặc "Miên Miên", còn kiểu này thì...
Có lẽ tôi đã trêu anh quá đà rồi.
Tôi rụt cổ lại, tay vô thức muốn đặt lên vai Quý Lẫm, cảm thấy khoảng cách này hơi nguy hiểm.
Nhưng tôi quên mất, mình vẫn đang cầm d.a.o trên tay.
May mà Quý Lẫm đen mặt, nhanh tay giật lấy con d.a.o rồi ném xuống đất.
"Mưu sát chồng à?"
"Đây chỉ là hiểu lầm, cháu có thể giải thích...!"
Tôi biết mình đuối lý nên yếu ớt giải thích, chẳng hiểu sao tôi lại cúi đầu xuống, nhưng đập vào mắt là một cảnh xuân sắc rực rỡ.
Tôi khựng lại, bàn tay buông thõng bên hông hơi rục rịch.
Quả nhiên, con người đúng là loài động vật sống bằng thị giác.
Quý Lẫm không nhận ra điều bất thường ở tôi, nhưng rõ ràng tâm trạng của anh rất tốt: "Em thừa nhận tôi là chồng em rồi sao?"
"Hả?"
Tôi tiếc nuối rời mắt khỏi cơ n.g.ự.c anh, ngẩng đầu lên, phản ứng chậm nửa nhịp, Quý Lẫm bất ngờ áp mặt lại gần.
" Tôi từng nói, tôi sẽ không đụng vào em nếu em không cho phép mà!"
Nhìn thì cứ nhìn, nhưng đến lúc thật sự ra tay thì tôi vẫn hơi nhát.
Cuối cùng, Quý Lẫm hoàn toàn không cho tôi cơ hội rút lui.
"Quá tam ba bận." Anh chép miệng: "Hôm nay dạy em một câu."
"... Câu gì?"
"Đừng tin những lời dối trá của đàn ông, kể cả tôi."
Có lẽ để bù đắp cho hai lần "sai lầm" trước, lần này Quý Lẫm hôn rất mãnh liệt, tôi suýt không thở được.
"Ngốc quá, đến cả việc thở cũng không biết!"
Quý Lẫm nói lời chê bai, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ý cười.