21.
Quý Lẫm hoàn toàn khác với Tống Dương Thư.
Anh vừa mắng tôi vì không ăn đúng giờ, vừa lẩm bẩm mặc tạp dề gấu con để nấu ăn cho tôi; anh mắng tôi vì thức khuya quá nhiều, rồi hôm sau lại chuẩn bị đồ ăn vặt tự làm để bồi bổ cho tôi.
Ai có thể ngờ Quý Lẫm, người có vẻ ngoài dữ dằn, lái xe cũng dữ, đánh nhau cũng dữ, còn biết làm đồ ăn vặt nữa?
Còn Tống Dương Thư chỉ biết đưa tiền.
Dù lúc theo đuổi tôi, anh ta cùng lắm cũng chỉ đặt đồ ăn ngoài.
Điều Tống Dương Thư thích làm chính là thể hiện tình cảm với tôi bằng hoa tươi và âm nhạc giữa nơi đông người.
Từ khi yêu nhau, việc dữ dằn nhất mà Quý Lẫm từng làm chính là hôn.
Nụ hôn của anh cũng giống như con người anh vậy, dữ đến mức như muốn nuốt trọn tôi, nhưng lúc nào cũng kìm lại được.
Mỗi lần tôi cố tình quyến rũ anh, cuối cùng đều khiến Quý Lẫm tức đến nổi gân trán rồi đuổi tôi về nhà.
Tôi chân thành khuyên nhủ: "Nhịn hoài sẽ có chuyện đấy."
Quý Lẫm chỉ lườm tôi một cái, quay mặt đi đầy tủi nhục, nghiến răng ken két, còn mang theo chút tủi thân: "Em thật sự chỉ thèm cơ thể anh thôi!"
Câu nói đó khiến tôi lập tức ngã vào người Quý Lẫm, cười đau cả bụng.
Sau đó, Tống Dương Thư có đến tìm tôi một lần, anh ta muốn quay lại với tôi.
Dù đã chia tay với tôi, Tống Dương Thư cũng không đến với Lâm Vy Thanh.
Theo lời Ngu Vi Vi, cuối cùng Lâm Vy Thanh đã tìm được bạn trai là nghiên cứu sinh, giúp cô ta làm khá nhiều dự án.
Còn về anh Trần, người đã đưa cô ta vào phòng thí nghiệm, sớm đã bị cô ta đá vào một xó xỉnh nào đó rồi.
"Lúc đầu anh thật sự thích em."
Khi Tống Dương Thư nói câu đó, vẻ mặt của anh ta rất phức tạp: " Nhưng anh không cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh."
Đến tận bây giờ, Tống Dương Thư vẫn nghĩ con gái không cần cố gắng đến thế, bởi vì cuối cùng họ cũng sẽ kết hôn sinh con.
"Vậy nên chúng ta không hợp ở bên nhau."
Tôi nhìn Tống Dương Thư, bình thản nói.
Tống Dương Thư không nhịn được, hỏi ngược lại: "Vậy Quý Lẫm hợp chắc? Anh ta hơn em nhiều tuổi như thế!"
"Ít nhất anh ấy cũng tôn trọng mọi quyết định của tôi."
Quý Lẫm rất tốt, nên tôi muốn thử ở bên anh.
22.
Vào kỳ nghỉ hè, tôi và Quý Lẫm cùng nhau về nhà.
Lúc đầu bố tôi còn vui vẻ nói đỡ tốn tiền xe, ai ngờ, vừa quay đầu lại đã nghe thấy Quý Lẫm gọi mẹ tôi là "dì" theo vai vế của tôi.
Ông sợ đến nỗi suýt làm rơi con rùa cưng đang nâng niu trong tay xuống đất.
Quý Lẫm chủ động đề nghị vào thư phòng nói chuyện với bố tôi.
Đợi đến khi hai người đàn ông đều đã đi rồi, mẹ tôi mới huých khuỷu tay tôi, rõ ràng cảm thấy có điều gì đó không ổn: "Chuyện gì đây?"
"Con và Quý Lẫm đang hẹn hò."
Tôi thành thật nói, rồi vội bổ sung thêm: "Mẹ yên tâm, hồi con học cấp hai, anh ấy không có suy nghĩ gì cả."
Vẻ mặt mẹ tôi đột nhiên trở nên phức tạp, một lúc sau mới khẽ nói: "Theo lẽ thường, cậu ấy phải gọi mẹ là chị mới đúng."
Tôi cũng im lặng.
Bố tôi giao du rất rộng, ai hợp tính với ông đều có thể xưng anh gọi em.
Nhưng mẹ tôi cũng không nói gì, từ trước đến nay, bà vẫn luôn nghĩ thoáng.
Theo lời mẹ tôi, dù sao cũng chưa kết hôn, nếu không hợp thì chia tay thôi!
Nghĩ đến lúc Quý Lẫm bị tôi bắt nạt đến mức phải nhẫn nhịn, tôi luôn cảm thấy lời nói của mẹ tôi nghe hơi giống kiểu "tra nữ".
Lúc tôi đang ăn cơm, Quý Lẫm và ba tôi đi ra.
Sắc mặt hai người đều rất căng, nếu không phải thư phòng im lặng không có tiếng động lớn nào, tôi đã nghi ngờ hai người họ đánh nhau luôn rồi.
May mà bữa cơm này cũng yên ổn trôi qua.
Sau đó, tôi hỏi Quý Lẫm, rốt cuộc bố tôi đã nói gì với anh, nhưng anh cứ không chịu nói.
Sau khi bị tôi quấn lấy đến phát bực, anh mới chịu hé răng tiết lộ một chút chi tiết.
"Vừa vào, ba em đã hỏi anh, em có đang yêu ai không?"
"Vậy anh trả lời thế nào?"
"Anh nói đã từng yêu, rồi chia tay."
"Sau đó thì sao?"
"Rồi anh nói lại yêu nữa. Ba em hỏi là thằng nhóc nào, anh nói là anh."
Nói đến đây, Quý Lẫm như thể nhớ lại ký ức không vui nào đó, sắc mặt trông rất khó coi.
"... Rồi sau đó thì sao?" Tôi thận trọng hỏi.
"Bố em mắng anh là 'dưa chuột già còn cố sơn xanh', giả vờ trẻ để bứng cây cải non xanh tươi như em!"
Quý Lẫm nghiến răng, giọng đầy uất ức.
Tôi nhào vào lòng Quý Lẫm, cười đến run cả người.
Quý Lẫm thở dài: "Muốn cười thì cứ cười đi, anh cũng đâu đến mức vì mấy câu nói không mặn không nhạt này mà nổi giận với em đâu."
Có giận thật không thì tôi không biết, nhưng tôi biết, với Quý Lẫm, những lời này chẳng khác gì "sát muối vào lòng".
Suy cho cùng, sau bữa ăn đó, ngày nào Quý Lẫm cũng dành thời gian đến phòng tập gym. Tôi còn bắt gặp anh lén dùng đồ dưỡng da của tôi, rồi sau đó lại đặt mua đồ mới để tặng tôi.
"Em thấy đàn ông lớn tuổi cũng tốt mà."
Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi anh: "Đàn ông lớn tuổi biết cách quan tâm đến người khác."
"Vậy là em vẫn chê anh già đúng không?"
Khả năng nắm bắt từ khóa của Quý Lẫm vẫn lợi hại như thường.
Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng phản bác, Quý Lẫm đã hừ lạnh: "Dù sao em cũng không còn cơ hội hối hận nữa đâu."
Được rồi.
Tôi xoa nhẹ gương mặt Quý Lẫm, thở dài nặng nề: "Anh muốn sao cũng được, ai bảo người em thương nhất lại chính là anh chứ."
Tôi vừa dứt câu, nét mặt Quý Lẫm chợt cứng lại, gân xanh trên trán anh giật giật.
Anh bất lực đỡ trán, nghiến răng: "Chắc kiếp trước anh mắc nợ em quá."
"Vậy anh muốn lấy thân báo đáp hả?"
"... Nguyễn Miên!"
"Ừm?"
"Quả nhiên em chỉ nhắm vào cơ thể của anh!"
"Em tưởng anh biết từ lâu rồi chứ!"
Sau đó, tôi ôm lấy eo Quý Lẫm, áp sát vào phần cơ n.g.ự.c mà tôi luôn mong nhớ, nhẹ giọng nói: "Thật ra, anh đâu chỉ có ngoại hình đẹp."
Quý Lẫm hừ lạnh một tiếng: "Khỏi cần nói lời ngon ngọt để dỗ dành anh, nói đi, hôm nay muốn ăn gì?"
"Súp ngô ngọt, thịt viên Tứ Hỷ!"
Quý Lẫm nhéo eo tôi, lẩm bẩm "Bình thường ăn nhiều thế mà sao chẳng thấy béo lên tí nào nhỉ" rồi đứng dậy, mặc chiếc tạp dề hồng in gấu nhỏ.
Tôi cười híp mắt, nhìn bóng lưng anh.
Bên ngoài, tiếng ve kêu râm ran, mùa hè của tình yêu cuối cùng cũng đã đến rồi.