TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 102

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Thương Tòng Châu nhìn tin nhắn Thẩm Dĩ Tinh gửi cô, ánh mắt có lỗi, nhưng nhiều hơn là cảm xúc dần tối lại.

Yết hầu anh trượt lên xuống, ghé sát tai cô cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ khinh thường: "Cả đời? Trước Tết Nguyên Đán anh đã dùng hết rồi."

Thư Ngâm trợn tròn mắt: "Anh..."

Lời vừa ra khỏi miệng đã bị môi anh chặn lại.

Không khí dần nóng lên, bộ phim kết thúc, màn hình trở về màu đen, trong phòng dần vang lên tiếng thở d.ốc dồn dập.

Mỗi tiếng lại nóng bỏng hơn tiếng trước.

Ngày hôm sau là sinh nhật Thương Tòng Châu.

Thương Tòng Châu đã không tổ chức sinh nhật nhiều năm rồi.

Nhưng Thư Ngâm vẫn nhớ chuyện này, sáng sớm còn mơ màng, cảm nhận anh thức dậy, cô tự động vòng tay ôm lấy anh, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, khàn khàn nói: "Chúc mừng sinh nhật."

"Ừm, anh rất vui." Ngón tay anh luồn vào tóc cô, hơi thở dừng lại bên môi cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp, giọng nói trầm thấp, đầy vẻ mê hoặc.

Có em ở đây, anh rất vui.

Đêm qua lăn lộn đến tận rạng sáng mới ngủ, nhưng anh vẫn tràn đầy năng lượng, có thể dậy lúc bảy giờ để đi làm.

Đón sinh nhật anh là công việc phức tạp, và một bữa tiệc tối đau đầu.

Đối tác hợp tác, Tổng giám đốc Đằng, là một người thích uống rượu, đã bóng gió ám chỉ rất nhiều lần rằng cô Hoắc, người mà bộ phận quan hệ công chúng thường tiếp xúc phải tham gia bữa tiệc rượu. Công ty của Thương Tòng Châu là Hoắc Thị, một doanh nghiệp hàng đầu ở Nam Thành, và cô Hoắc này, trên danh nghĩa là một nhân viên mới tốt nghiệp được bộ phận quan hệ công chúng tuyển dụng trong năm nay, nhưng thực tế – cô Hoắc này là chữ Hoắc trong chữ Hoắc Thị.

Hơn nữa Thương Tòng Châu chưa bao giờ dẫn phụ nữ đi xã giao.

Anh tán thành việc một số hợp tác cần được thực hiện bằng cách thức " không minh bạch", vì vậy anh luôn dẫn đàn ông đi. Những người đàn ông cao một mét chín, nặng gần hai trăm cân, tửu lượng vô hạn.

Bán sắc và hy sinh thân xác, anh chọn vế sau.

Sức mạnh áp đảo chẳng phải cũng là một loại thân xác sao?

Cả ngày, Thương Tòng Châu bận rộn với công việc. Nhưng hễ rảnh rỗi anh nhất định sẽ cầm điện thoại lên nhắn tin cho Thư Ngâm.

Thư Ngâm vừa đọc sách, vừa trả lời những "tin nhắn quấy rầy" mà Thương Tòng Châu thỉnh thoảng gửi đến.

Cho đến bốn giờ chiều.

Điện thoại báo pin yếu, khi Thư Ngâm tìm dây sạc, có điện thoại gọi đến.

Người gọi là Vương Xuân Linh, mẹ cô, người mà cô đã lâu không liên lạc.

Thư Ngâm chậm rãi nhấc máy. "Alo, mẹ."

"Dạo này con bận không, Ngâm Ngâm?" "Không ạ, con đang nghỉ ngơi."

"Mẹ thấy trong người không được khỏe lắm, khi nào con về nhà một chuyến?"

"Mẹ không khỏe chỗ nào ạ?" Thư Ngâm sốt sảng, cô nói không chút do dự: "Con về ngay đây, đưa mẹ đi bệnh viện khám xem sao."

"Bây giờ sao?" Giọng Vương Xuân Linh vui vẻ.

"Vâng, mẹ không khỏe mà, bệnh không thể trì hoãn," Thư Ngâm vừa thay giày vừa nói, giọng điệu lo lắng, hoàn toàn không nhận ra bất kỳ điều bất thường nào: "Con mới mua xe, lát nữa sẽ về đến nhà ngay, thời gian vẫn còn sớm, có thể đưa mẹ đi bệnh viện khám bệnh."

Vương Xuân Linh càng vui hơn: "Con còn mua xe nữa cơ à." Thư Ngâm: "Vâng, con mua hồi trước."

Trong thang máy tín hiệu kém, tiếng rè rè của dòng điện khiến cuộc trò chuyện ồn ào ở đầu dây bên kia trở nên không quan trọng.

Thư Ngâm không để tâm, cô chỉ nghe Vương Xuân Linh nói không khỏe, sốt ruột không nghĩ được gì khác.

"Tín hiệu bên con không tốt, mẹ ơi, con cúp máy trước nhé." Trước khi cúp máy, Thư Ngâm không quên dặn dò Vương Xuân Linh: "Mẹ tìm thẻ bảo hiểm xã hội đi, đi bệnh viện cần thẻ bảo hiểm xã hội đó."

Tay cô ấn nút thang máy đầy vội vã, thang máy xuống đến tầng hầm, cô vội vàng chạy đến xe của mình, nhanh chóng khởi động xe đi về phía nhà ba mẹ.

Trên đường đi, Thư Ngâm tự kiểm điểm bản thân đã lơ là họ.

Năm học cấp ba, nhà Thư Ngâm bị giải tỏa, Thư Chí Quốc và Vương Xuân Linh trở về Nam Thành sống cuộc sống an nhàn của những hộ dân được đền bù. Họ không còn đi làm, ngày ngày ở nhà. Sự bầu bạn của ba mẹ mà Thư Ngâm từng mong ước, cuối cùng cũng thành hiện thực vào năm học cấp ba này.

Chỉ là sự bầu bạn muộn màng này lại mang đến cho Thư Ngâm sự mệt mỏi ngoài sức tưởng tượng.

Vương Xuân Linh và Thư Chí Quốc thường xuyên cãi nhau, lý do cãi vã thì đủ mọi kiểu, cuộc sống hàng ngày có quá nhiều chuyện vặt vãnh, họ không có nhiều sự bao dung cho nhau, một chút chuyện nhỏ cũng có thể cãi nhau ầm ĩ.

Thư Ngâm thường xuyên làm bài tập trong tiếng cãi vã của hai người, làm đến nửa chừng Vương Xuân Linh lại vào phòng cô khóc lóc kể lể đủ điều xấu xa của Thư Chí Quốc.

Cô đang học cấp ba, áp lực rất lớn, tuy nhiên lần nào đối mặt với lời than vãn của Vương Xuân Linh Thư Ngâm cũng kiên nhẫn an ủi.

Không biết bao nhiêu lần, Thư Ngâm cũng mệt mỏi, cô hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có từng nghĩ đến việc ly hôn với bố chưa?"

Những lời lải nhải của Vương Xuân Linh đột ngột dừng lại. Bà ngạc nhiên: "Sao con lại có suy nghĩ đó?"

Thư Ngâm nói: "Mẹ không phải ghét bỏ bố sao?"

Ghét bỏ Thư Chí Quốc ở nhà không làm gì cả, tất cả việc nhà như giặt giũ, lau nhà, nấu cơm, xào rau, đều do Vương Xuân Linh tự làm. Nếu Thư Chí Quốc làm việc nhà gì đó, thì ông nhất định sẽ nói một câu như thế này: "Anh đang giúp em làm việc nhà đấy."

Dường như phụ nữ sinh ra là phải làm việc nhà, đàn ông sinh ra là để hưởng thụ vậy.

Ghét bỏ Thư Chí Quốc ngày nào cũng ra ngoài đánh bài, về nhà thì đầy mùi thuốc lá.

Ghét bỏ Thư Chí Quốc không quan tâm chuyện nhà cửa, bóng đèn nhà vệ sinh hỏng cũng không chịu thay. Bị ép quá thì đáp lại bằng câu chửi rủa " Tôi đâu phải thợ điện, làm sao mà thay bóng đèn được".

"Bây giờ mẹ cũng không thiếu tiền, sống một mình chắc cũng tốt thôi." Thư Ngâm nói: "Nếu hai người ly hôn, con chắc chắn sẽ theo mẹ."

Đáp lại cô là lời trách móc của Vương Xuân Linh: "Thư Ngâm, mẹ thật sự không ngờ con lại muốn bố mẹ ly hôn? Con có tim không vậy, làm gì có đứa con gái nào mong bố mẹ ly hôn chứ?"

Thế thì hai người cãi nhau làm gì chứ? Thư Ngâm không hiểu được.

Đã không thể bao dung sự lười biếng của ông, không thể chịu đựng tính gia trưởng của ông, nhìn ông chỗ nào cũng không vừa mắt, tại sao lại vẫn phải sống chung với ông chứ?

Sau này không biết thế nào, có lẽ cuối cùng họ cũng nhận ra trong nhà còn có một học sinh cấp ba, cần giữ môi trường yên tĩnh, nên ít cãi vã hơn.

Nhưng áp lực của Thư Ngâm lại càng lớn hơn.

"Đây là món mẹ đặc biệt làm cho con, con không ở nhà, chúng ta không nỡ mua thịt đắt tiền thế này đâu. Con ăn nhiều vào."

"Nếu không phải để đưa con đi học bố đã chẳng dậy sớm thế này rồi? Lạnh c.h.ế.t người."

"Hình như mẹ thấy có một bạn nam đứng cạnh con, con không phải là yêu đương rồi đấy chứ Thư Ngâm? Bố mẹ cố gắng nuôi con ăn học là để con thi vào trường tốt, chứ không phải để con yêu đương!"

"Con xem bố mẹ đối xử với con tốt biết bao, ngày nào cũng làm bao nhiêu đồ ăn ngon cho con, con xem cái bạn nào đó, bố mẹ bạn ấy có tốt như thế này không?"

"..."

"..."

Và vô số những điều tương tự, tình yêu thương của cha mẹ tự cảm động lòng mình, cùng với sự quan tâm ngột ngạt khiến Thư Ngâm không thở nổi.

Thì ra sự bầu bạn mà cô hằng mơ ước không đẹp như tưởng tượng, thậm chí còn có sự khác biệt một trời một vực.

Khi học đại học, cô đã dùng tiền đền bù để mua một căn nhà.

Cô mua nhà theo yêu cầu của bà nội, ban đầu cô không hiểu, sau này —

Ba mẹ Thư Chí Quốc và Vương Xuân Linh không đồng ý việc cô đi du học.

"Du học có gì hay ho đâu? Mẹ nói con cứ thi viên chức cho tốt, vào trường làm giáo viên ổn định biết bao nhiêu."

"Làm việc hai năm rồi tìm một người bạn trai cùng nghề, sinh một đứa con, đến lúc đó bố mẹ sẽ giúp con trông cháu. Thanh niên bây giờ các con chẳng có áp lực gì cả."

"Chờ con du học về đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến lúc đó, những chàng trai có điều kiện tốt đều bị người ta chọn hết rồi."

"Con không phải là không muốn kết hôn đấy chứ? Thư Ngâm, con không kết hôn, bố mẹ biết giấu mặt vào đâu?"

Mặt mũi.

Mặt mũi.

Toàn là mặt mũi.

Cô học giỏi, nói ra cũng có thể hãnh diện.

Cô đậu Bắc Ngoại, Tết đến đi thăm hỏi họ hàng, cũng có thể hãnh diện.

Cô xinh đẹp, cũng có thể hãnh diện.

Nếu cô thi viên chức làm giáo viên, chẳng phải càng vinh dự, càng có thể hãnh diện sao?

Thư Ngâm cuối cùng cũng hiểu được ý định của bà nội.

Cô không ở chung với ba mẹ, không còn phải nghe những lời lải nhải cô không muốn nghe, không còn phải nghe ba mẹ lấy cớ vì cô mà thúc giục cô kết hôn, thi viên chức, sinh con.

Vô số đêm cô độc một mình, Thư Ngâm luôn mềm lòng tự thuyết phục bản thân.

Họ là ba mẹ cô, sẽ không hại cô.

Họ không học hành nhiều nên tư tưởng vẫn còn lỗi thời, cho rằng sinh con đẻ cái là việc mà ai cũng phải trải qua.

Họ cũng có rất nhiều lúc tốt với cô.

Cô không thể vì một chút bực bội nhất thời mà bỏ qua sự quan tâm của họ suốt bao nhiêu năm qua.

Nói cho cùng tất cả chi phí của Thư Ngâm trước năm mười tám tuổi đều là tiền của họ.

Mẹ không khỏe, đương nhiên Thư Ngâm sốt ruột.

Cô vội vã đỗ xe dưới khu chung cư.

Khu tập thể mà Vương Xuân Linh và Thư Chí Quốc đang sống không có thang máy, tổng cộng sáu tầng, họ ở tầng ba.

Thư Ngâm gần như chạy lên lầu, cửa chính khẽ hé, Thư Ngâm đẩy ra, sau đó cô ngây người.

Trong nhà rất náo nhiệt, trên ghế sofa phòng khách ngồi mấy người, nhìn qua đều là phụ nữ trung niên. Họ vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, không biết nói chuyện gì, không khí rất sôi nổi.

Trên chiếc ghế sofa đơn ở ngoài cùng có một người đàn ông trưởng thành. Ước chừng khoảng ba mươi tuổi, phong cách ăn mặc đậm chất kỹ sư, ngoại hình đoan trang, nho nhã.

Vương Xuân Linh từ bếp bưng ra một đĩa trái cây, thấy Thư Ngâm đứng ở cửa, ánh mắt bà mừng rỡ: "Ngâm Ngâm sao con về nhanh thế? Mau mau mau, mau lại đây ngồi đi."

Trong lúc nửa đẩy nửa kéo, Thư Ngâm bị kéo vào nhà chào hỏi một đống người lạ.

"Cháu chào các cô."

Cô muốn kéo Vương Xuân Linh lại, hỏi bà rốt cuộc không khỏe chỗ nào.

Không ngờ, Vương Xuân Linh kéo Thư Ngâm dừng lại trước mặt người đàn ông kia: "Đây là con trai của dì Hứa, tuổi tác cũng xấp xỉ con, con nói chuyện với nó đi."

Mặt Thư Ngâm lập tức lạnh băng.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 102