TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 103

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Thư Ngâm bỗng chốc hiểu ra. Vương Xuân Linh nào có bị bệnh?

Bà đang giả bệnh lừa Thư Ngâm về nhà. Lừa cô về nhà để xem mắt.

Vương Xuân Linh thấy sắc mặt cô lạnh đi liền kéo mạnh cô lại, hạ giọng nói: "Có nhiều người ở đây, con cho mẹ chút thể diện đi."

Lại là thể diện.

Con cái phải trả giá cho thể diện của cha mẹ, còn cha mẹ thì không bao giờ đặt mình vào vị trí của con cái để suy nghĩ.

Thư Ngâm dù sao cũng mềm lòng, cố gắng nở nụ cười, chào hỏi người đàn ông trước mặt.

"Chào anh."

"Chào cô, tôi là Hứa Quân Hào." "Thư Ngâm."

" Tôi biết tên cô, Thư Ngâm, tên cô rất hay." Người đàn ông đối diện đứng dậy, khen ngợi xong lại tỏ ra ngại ngùng, gãi đầu có chút bối rối.

"Quân Hào nó vậy đấy, nhút nhát lắm." Một dì ngồi bên cạnh lên tiếng.

Hứa Quân Hào gọi bà: "Dì út..."

"Được rồi, được rồi, dì không nói nữa, hai đứa cứ trò chuyện đi, chúng ta đi đánh mạt chược, nhường chỗ cho người trẻ mấy đứa."

Nói xong những người ngồi trên ghế sofa đều rời đi.

Vương Xuân Linh chui vào bếp: "Sắp đến giờ ăn tối rồi, Tiểu Hứa à, cháu ở lại ăn tối rồi hãy về."

Hứa Quân Hào nhìn Thư Ngâm.

Ánh nắng mùa đông yếu ớt, chiếu lên mặt Thư Ngâm khiến nó trắng bệch không chút huyết sắc.

Giọng cô không chút ấm áp, nói: "Ăn tối xong rồi hãy về."

Tưởng cô sẽ đuổi người đi, không ngờ cô lại buông lời giữ người.

Vương Xuân Linh nghĩ thầm, không lẽ Thư Ngâm thích Tiểu Hứa này rồi?

Bà thừa thắng xông lên: "Ngâm Ngâm à, Tiểu Hứa tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh đó, bây giờ đang dạy toán ở trường Trung học Phụ thuộc — trường cũ của con đó. Nó chỉ lớn hơn con một tuổi thôi, chắc hai đứa có nhiều điểm chung lắm!"

Hứa Quân Hào ngạc nhiên: "Trường Phụ thuộc là trường cũ của cô sao?"

Vẻ mặt Thư Ngâm lạnh nhạt: "Ừm."

Hứa Quân Hào nói: "Cũng là trường cũ của tôi. Tôi tốt nghiệp năm 2015."

Thư Ngâm: " Tôi năm 2016."

Hứa Quân Hào: "Vậy cô phải gọi tôi một tiếng 'đàn anh '."

Thấy hai người bắt đầu trò chuyện, Vương Xuân Linh mừng ra mặt, đúng lúc rời đi.

"Không chừng chúng ta còn gặp nhau rồi ấy nhỉ? Tôi—"

Liếc thấy Vương Xuân Linh đã vào bếp, Thư Ngâm ngắt lời Hứa Quân Hào: "—Chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không?"

Hứa Quân Hào khựng lại một chút, nói: "Được."

Vương Xuân Linh và Thư Chí Quốc kiên quyết để lại cho cô một căn phòng, nhưng Thư Ngâm chưa bao giờ ngủ ở đây một đêm nào.

Cô bước vào, để cửa mở, không đợi Hứa Quân Hào mở lời, Thư Ngâm nói thẳng: "Xin lỗi, đã lâu rồi tôi không về nhà, bố mẹ tôi không hiểu rõ chuyện của tôi cho lắm." Hứa Quân Hào ngơ ngác: "Ý cô là sao?"

Giọng Thư Ngâm nhàn nhạt: " Tôi đã kết hôn rồi."

Biểu cảm trên mặt Hứa Quân Hào sụp đổ, hơn nửa phút sau, anh ta tìm lại được giọng nói của mình: "Cô đùa tôi đấy à? Không muốn xem mắt cô có thể nói thẳng, không cần phải dùng lý do này để từ chối tôi. Ai lại kết hôn mà không nói cho bố mẹ mình chứ?"

Người trí thức được giáo dục quả nhiên khác biệt, anh ta phân tích có lý có lẽ: "Dì Vương cũng nói với tôi trước đây đã giới thiệu cho cô vài người đàn ông, cô thậm chí còn không gặp mặt đã từ chối họ. Tôi hy vọng cô đừng quá từ chối chuyện xem mắt, cũng đừng quá áp lực, xem mắt chẳng qua là một cách để quen biết người mới, không phải tôi và cô xem mắt rồi hai chúng ta nhất định phải kết hôn."

Chẳng trách Vương Xuân Linh lại dùng cách này để lừa Thư Ngâm về nhà.

Hứa Quân Hào hiển nhiên là lựa chọn con rể hoàn hảo trong mắt mẹ cô.

Có học vấn, có công việc, nói chuyện lịch sự, lễ phép.

Có lẽ là vì anh ta quá đàng hoàng, khiến lời từ chối của cô có chút ngượng ngùng khó nói.

" Tôi không đùa với anh đâu, Hứa... thầy," Cô không nhớ tên anh ta, chỉ nhớ anh ta là giáo viên, hơi thở cô lẫn với sự mệt mỏi: " Tôi đăng ký kết hôn cách đây không lâu, là kết hôn bí mật, tạm thời chưa nói với bất kỳ ai."

Hứa Quân Hào không tin, nhưng anh ta cũng không tin lại có người lại lấy chuyện kết hôn ra làm lá chắn.

Trong sự nghi ngờ.

Lồng ng.ực Thư Ngâm nghẹn một hơi khí đục, cô nói: "Anh hơn tôi một khóa, vậy anh chắc hẳn biết Thương Tòng Châu chứ."

Hứa Quân Hào: "Biết, cậu ấy học cùng lớp với tôi." Thư Ngâm: "Anh ấy là chồng tôi."

Hứa Quân Hào đứng đơ ra mất một lúc.

Vẻ mặt anh ta rất "đắt giá", từ kinh ngạc, mơ hồ, sững sờ, cho đến cuối cùng thậm chí còn ẩn chứa một chút khinh bỉ.

"Đùa gì vậy? Cậu ấy là chồng cô á?"

Sao Thư Ngâm lại không nhận ra sự chế giễu trong mắt anh ta chứ?

Người ta thường thêm một từ sau từ "xem mắt", đó là "thị trường" – thị trường xem mắt.

Vì vậy xem mắt không khác gì làm ăn kinh doanh.

Người đi xem mắt luôn phải xem xét đối phương có phù hợp hay không. Từ học vấn, chiều cao, ngoại hình, v.v. đều nằm trong phạm vi khảo sát, nếu phù hợp mới có cơ hội tìm hiểu sâu hơn. Đây là ngưỡng cửa.

Và trong thị trường này, Thương Tòng Châu là sản phẩm cao cấp đặt trong cửa hàng xa xỉ ở trung tâm thương mại, phiên bản giới hạn toàn cầu.

Còn về Thư Ngâm.

Nói hay thì là phiên dịch viên tự do, nói khó nghe thì sao? Là người thất nghiệp không có công việc cố định, không có thu nhập ổn định. Gia cảnh bình thường, thứ đáng giá nhất có lẽ là học vấn của cô.

Nhưng ở Nam Thành phồn hoa, sinh viên tốt nghiệp đại học trọng điểm thì nhiều vô kể.

Thư Ngâm giống như một bộ quần áo được trưng bày trên quầy hàng tạm thời ở hành lang trung tâm thương mại.

Hơn hàng chợ một bậc, nhưng không thể đặt vào tủ kính.

Nói một cách đơn giản – chưa đủ tốt so với người trên, nhưng lại khá hơn người dưới.

Người không cùng thế giới sao có thể ở bên nhau được?

Thư Ngâm mấp máy môi, nhưng cô nhận ra chuyện của mình và Thương Tòng Châu không phải ba lời hai tiếng là có thể nói rõ.

Bụi bay lượn, trong im lặng, Hứa Quân Hào rời khỏi phòng cô, đi về phía bếp.

Giọng Vương Xuân Linh rất lớn: "Cái gì? Đi rồi sao?" "Thư Ngâm, con tiễn Tiểu Hứa đi chứ!"

Không biết Hứa Quân Hào đã nói gì, Vương Xuân Linh tức giận đi đến trước mặt Thư Ngâm: "Con nói gì với Tiểu Hứa vậy? Không phải nó đã đồng ý ở lại ăn tối sao, sao lại đi rồi?"

"Con nói với anh ấy là con kết hôn rồi."

"Cái gì?" Giọng Vương Xuân Linh vang vọng như muốn làm rung trần nhà: "Con kết hôn ở đâu, con kết hôn với ai, con kết hôn mà mẹ không biết?"

"Chỉ là kết hôn với một người đàn ông thôi."

"Thư Ngâm!" Vương Xuân Linh tức đến mức những thớ thịt chảy xệ trên mặt bà rung lên: "Bây giờ con có thể bịa ra bất kỳ lý do nào cũng được sao?"

"Con không bịa, con cũng không lừa mẹ." Thư Ngâm nhàn nhạt nói: "Con phải về nhà."

"Về nhà gì? Đây không phải nhà của con sao?" "..."

"Là nhà con, là căn nhà mà con chưa từng ngủ một đêm nào, là căn nhà ngay cả bàn học cũng bám đầy bụi, là căn nhà mà con vừa vào đã thấy cả đống người lạ ngồi trong đó, là căn nhà mà một năm con về một lần, chào đón con không phải sự quan tâm hỏi han của bố mẹ mà là buổi xem mắt."

"Mẹ ơi, mẹ xem đây có giống nhà của con không?"

Cô nhắm chặt mắt, rồi mở ra, sự bất lực tràn ngập trong ánh mắt cô, trong mắt Vương Xuân Linh, đó là sự chế giễu không thể cứu vãn.

Đáp lại cô, là tiếng "bốp—" Đau.

Đau thấu xương.

Một cái tát rất mạnh giáng xuống mặt Thư Ngâm.

Mặt cô bị đánh lệch sang một bên, cơ thể không kiểm soát được mà chao đảo, suýt nữa không đứng vững.

Không biết đã im lặng bao lâu.

Sau khi tát xong, Vương Xuân Linh như bừng tỉnh, vẻ mặt bà hiện lên sự tự trách. Nhưng ván đã đóng thuyền, cái tát đã giáng xuống rồi, tự trách cũng vô ích.

Bà đau lòng hỏi: "...Đau không? Mẹ không cố ý đâu, Thư Ngâm, con có thể suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ một chút không? Đây chính là nhà của con mà, mẹ là mẹ của con. Nếu con là mẹ, con nghe thấy những lời con gái mình nói trong lòng con có dễ chịu không?"

Cảm giác đau rát lan rộng trên khuôn mặt.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, hoàng hôn tới đặc biệt nhanh.

Trời tối sầm lại, Thư Ngâm hơi cúi đầu, mặt cô ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

Cô hít sâu vài lần, hơi nước trong mắt dâng trào như sóng cuộn đều được cô giữ lại trong khóe mắt, không để chúng rơi xuống.

"Vâng, là lỗi của con." Thư Ngâm với tư thế ngoan ngoãn, phục tùng, là một cô gái ngoan hoàn hảo: "Vậy còn mẹ, mẹ không có lỗi sao?"

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 103