Nhờ tài ăn nói của bà Hoa Ánh Dung.
Hơn nữa còn nhờ danh tiếng của bà là MC Xuân Vãn hàng năm, trong mắt người thường bà ấy như một tượng đài. Gặp bà, mọi người đều tự nhiên nở nụ cười, dành thiện cảm cho bà.
Tóm lại, cuộc gặp gỡ giữa hai bên gia đình, dù không hẳn là hòa thuận, nhưng cũng không có quá nhiều tranh cãi.
Cửa phòng gõ vang.
Là tiếng của ông Thư Chí Quốc: "Ngâm Ngâm à, con dẫn bạn trai ra đây đi."
Thư Ngâm lên tiếng đáp lời. "Bạn trai, đi ra đi."
"Bạn trai nào?" Thương Tòng Châu cố tình hỏi: "Không phải nên là ông xã sao?"
Thư Ngâm liếc anh một cái: "Có giỏi thì anh nói vậy trước mặt bố mẹ em xem."
Thương Tòng Châu nhếch mày, cô càng ngày càng lanh lợi. Hai người bước ra khỏi phòng.
Hoa Ánh Dung ngồi trên ghế sofa phòng khách với phong thái thanh lịch, sự hiện diện của bà khiến căn phòng khách giản dị bỗng trở nên sang trọng như một câu lạc bộ cao cấp, rực rỡ hẳn lên. Trong tay bà là một chiếc ly giấy dùng một lần, nhấp một ngụm trà, cử chỉ điệu bộ như đang thưởng thức cà phê nhập khẩu.
Trong phòng khách ngoài Hoa Ánh Dung ra, không còn ai khác. Rõ ràng là nhà mình nhưng Thư Ngâm lại vô cớ cảm thấy gò bó. "...Dì ạ." Thư Ngâm chào hỏi bà.
Hoa Ánh Dung cong hàng lông mày lá liễu, mỉm cười dịu dàng: "Mặc dù hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi nhưng vẫn phải gọi dì là 'dì', dù sao dì vẫn chưa cho con tiền đổi cách xưng hô."
"À?" Thư Ngâm không biết phải trả lời sao, cô không như Hoa Ánh Dung, cũng không như Thương Tòng Châu, giỏi giao tiếp. Ánh mắt cầu cứu của cô nhìn về phía Thương Tòng Châu.
Thương Tòng Châu rất hưởng thụ ánh mắt đó.
Anh nói: "Bà Hoa nói đúng, chưa đưa tiền đổi cách xưng hô, vẫn phải gọi là dì."
Thế là Thư Ngâm lại gọi một tiếng: "Dì ạ."
Hoa Ánh Dung dịu giọng nói: "Bố mẹ con về phòng thay quần áo rồi, đợi họ thay xong chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối."
Trên đường đến Duyệt Giang Phủ.
Không biết từ lúc nào Hoa Ánh Dung đã gọi thêm một chiếc xe nữa, tài xế đeo găng tay trắng mở cửa xe cho bố mẹ Thư Ngâm, thái độ cung kính khiến hai người họ vô cùng bất ngờ.
Thư Ngâm và họ ngồi cùng một chiếc xe.
Thương Tòng Châu bỏ lại chiếc xe của mình, đi cùng xe với Hoa Ánh Dung.
Lên xe xong.
Hoa Ánh Dung kiêu hãnh ngẩng cổ, giọng điệu đầy đắc ý: "Mẹ con giỏi chứ? Chỉ vài câu đã thuyết phục được bố mẹ vợ con rồi."
Thương Tòng Châu cười nhạt: "Mẹ nói gì với họ vậy?"
Hoa Ánh Dung: "Nói gì được chứ? Chẳng qua là khen con tốt đến mức nào, gả cho con, con gái họ không thiệt thòi."
Thương Tòng Châu giọng điệu bình tĩnh: "Cảm ơn mẹ." Im lặng một thoáng.
"Nói sao nhỉ? Mẹ vẫn luôn nghĩ, con dâu tương lai của mẹ, người bạn đời tương lai của con, con bé có thể hoạt bát sôi nổi, có thể điềm tĩnh nội tâm, có thể đoan trang đại lượng, nhưng tóm lại con bé ấy nhất định phải là một cô gái môn đăng hộ đối với con."
Giọng điệu của Hoa Ánh Dung thoải mái, nhàn nhã, không hề có chút ý mỉa mai: "Cô bé nằm ngoài dự đoán của mẹ."
"Cũng nằm ngoài dự đoán của con." Thương Tòng Châu không phủ nhận.
"Cô bé nhất định rất xuất sắc." Hoa Ánh Dung nói.
"Con không biết trong mắt người khác cô ấy như thế nào, nhưng mẹ à," Thương Tòng Châu quay đầu, nhìn thẳng vào Hoa Ánh Dung, vẻ mặt nghiêm túc pha chút kiên định: "Trong mắt con cô ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức khiến con thường xuyên nghi ngờ con không xứng với tình yêu của cô ấy."
Hoa Ánh Dung chưa bao giờ thấy một cảm xúc như vậy trong mắt Thương Tòng Châu.
Sự khao khát.
Một khát khao mãnh liệt.
Anh luôn muốn gì được nấy, cả gia tộc đều trải đường cho cuộc đời anh. Lăn lộn trong giới quyền lực nhưng toàn thân vẫn không vướng chút bụi trần. Đó chính là Thương Tòng Châu, mọi chuyện đều lãnh đạm, ha.m mu.ốn vật chất mờ nhạt.
Thời học sinh Hoa Ánh Dung từng hỏi anh có muốn đứng nhất không? Anh bình thản và thờ ơ nói, không phải con muốn hay không muốn, mà là chỉ cần con muốn thi, vị trí thứ nhất nhất định là của con.
Sự tự tin lạnh lùng, dửng dưng khiến người ta không thể ghét bỏ. Dường như khi anh sinh ra đã là như vậy, dường như vương miện chỉ có ý nghĩa khi đội trên đầu anh.
Mặc dù vậy Hoa Ánh Dung cũng không tìm thấy một chút tham vọng nào trong mắt anh.
Trong lòng Hoa Ánh Dung kinh hãi nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: "Thật sự thích đến vậy sao?"
Thương Tòng Châu khẽ "ừ" một tiếng, giọng nói chứa ba phần cười: "Không thích thì sẽ không giấu tất cả mọi người lừa cô ấy kết hôn với con."
Hoa Ánh Dung nhướng mày: "Hiếm khi thấy con thích đến thế."
Nụ cười vô tư của Thương Tòng Châu thu lại, anh buồn bã nói: "Con cũng không ngờ mình lại thích cô ấy đến thế."
Xe lao nhanh về phía trước, ánh đèn đường lướt qua sáng tối, chiếu vào trong xe.
Hoa Ánh Dung khẽ thở dài, giọng nói rất nhẹ: "Mẹ cũng không phải là người cổ hủ truyền thống gì, môn đăng hộ đối không thể sánh bằng một câu 'thích' của con, một cô gái được con coi trọng như vậy nhất định là một cô gái rất tốt. Bố mẹ con bé đúng là có chút thực dụng, nhưng thì sao chứ? Hai đứa kết hôn là sống cuộc sống của hai đứa, đâu phải sống chung với bố mẹ con bé. Nhưng Thương Tòng Châu, con giấu tất cả mọi người kết hôn với con bé, chuyện này là con sai, con phải đền bù và xin lỗi bố mẹ người ta thật tốt. Không thể vì điều kiện gia đình đối phương bình thường mà tùy tiện qua loa đại khái."
"Con biết." Thương Tòng Châu nói: "Con hiểu rồi, mẹ."
"Bên này mẹ đã lo liệu gần xong rồi, còn bên bố con, con tự lo liệu đi."
"Con tự mình không lo liệu được đâu," Vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với vị Tư lệnh Thương đầy truyền thống và phong kiến trong lời nói của Hoa Ánh Dung, Thương Tòng Châu đã đau đầu nhức óc: "Mẹ, mẹ không quan tâm sống c.h.ế.t của con trai mẹ sao?"
"Không quan tâm, con trai gả đi như nước đã hắt đi rồi." Hoa Ánh Dung từ chối thẳng thừng.
"Bố đánh con bị thương, mẹ không xót sao?" "Đó là chuyện Thư Ngâm nên quan tâm." "...Bà Hoa, mẹ giỏi thật đấy."
Trong khi Thương Tòng Châu và Hoa Ánh Dung nói chuyện, trong chiếc xe phía sau, gia đình họ Thư chìm vào sự im lặng có phần ngượng ngùng.
Thư Ngâm ngồi ghế phụ lái, Thư Chí Quốc và Vương Xuân Linh ngồi hàng ghế sau.
Thư Chí Quốc nhìn đông nhìn tây, ho khan một tiếng, cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng: "Chiếc xe này chắc đắt lắm nhỉ?"
Tài xế nói: "Cũng được ạ."
Thư Chí Quốc: "Phải bao nhiêu tiền?" Tài xế nói: "Hơn ba triệu."
Thư Chí Quốc hít một hơi lạnh, cười gượng: "Chiếc xe này là thuê hay mua vậy?"
Tài xế nói: "Là mua ạ. Nhưng không phải xe của tiểu thư, là xe của lão gia nhà tôi."
Thư Chí Quốc: "Tiểu thư là...?"
Tài xế nói: "Hoa Ánh Dung là tiểu thư nhà tôi, lão gia nhà tôi là ba của tiểu thư, tức là ông ngoại của tổng giám đốc Thương."