TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 126

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Căn hộ flat mà họ đang ở hiện tại không nhỏ, hơn bốn trăm mét vuông.

Trước đây Thương Tòng Châu sống một mình thì không sao, nhưng từ khi Thư Ngâm chuyển đến anh đã quen mua đồ cho cô. Thư Ngâm rất thích ở nhà, công việc cũng không cần ra ngoài nhiều, vì vậy rất ít khi mua quần áo, cơ bản mỗi quý ra ngoài mua sắm một lần, mua ba năm bộ quần áo.

Tuy nhiên Thương Tòng Châu là người mà trong tủ quần áo có treo năm mươi chiếc áo sơ mi trắng cùng kiểu.

Vì vậy, anh thường xuyên mua quần áo cho Thư Ngâm.

Không chỉ quần áo, các vật dụng nhỏ như sản phẩm chăm sóc da, sữa tắm cũng đều do Thương Tòng Châu mua.

Thương Tòng Châu đã thấm nhuần gu thẩm mỹ của mình vào gu thẩm mỹ của Thư Ngâm.

Những chiếc váy dạ hội anh chọn kiểu dáng đa dạng, phong cách khác nhau, cuối cùng Thư Ngâm phân vân giữa hai chiếc váy dạ hội.

Một chiếc là váy dạ hội satin đen, thiết kế quây ngực, thắt nơ thanh lịch ở eo.

Một chiếc khác là váy dạ hội trắng, thiết kế váy dài hai dây, váy đính đầy kim cương, lông vũ bay lượn trên váy.

Một đen một trắng, hai phong cách khác nhau.

Thư Ngâm không quyết định được bèn hỏi Thương Tòng Châu. Thương Tòng Châu nghĩ một lát, nói: "Màu trắng đi."

Thư Ngâm hỏi anh: "Tại sao chọn màu trắng?"

Thương Tòng Châu trả lời rất dứt khoát: "Vì hôm nay anh mặc vest màu xám, em mặc màu trắng, người tinh ý vừa nhìn là biết ngay chúng ta là vợ chồng, mặc đồ đôi."

"Trẻ con quá." Tuy nói vậy nhưng khóe môi cô vẫn không kiểm soát được mà cong lên.

Thay quần áo xong, Thư Ngâm lại trang điểm nhẹ nhàng.

Làn da cô vốn dĩ trắng trẻo, mặc chiếc váy dạ hội trắng lên người, mang lại vẻ trong suốt như băng tuyết tan chảy, lấp lánh ánh sáng. Cả người toát lên vẻ xuân tươi tắn như cánh bướm chập chờn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai người lên đường đến địa điểm tổ chức tiệc tất niên.

Hoắc Thị là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố này, Thư Ngâm là người không đi làm, hiểu biết về Hoắc Thị chỉ giới hạn ở việc hai tòa nhà cao nhất ở CBD chính là văn phòng thương mại của Hoắc Thị. Điện thoại do Hoắc Thị sản xuất chiếm 30% thị phần điện thoại, hễ nhắc đến điện thoại nội địa, điện thoại của Hoắc Thị chắc chắn đứng đầu.

Sau khi ở bên Thương Tòng Châu, Thư Ngâm biết Hoắc Thị có bốn vị tổng giám đốc, Thương Tòng Châu là một trong số đó.

Ba vị còn lại là những người bạn thân của Thương Tòng Châu. Trong đó có Dung Ngật, cô đã từng gặp rồi.

Nhưng hôm nay trong số bốn vị tổng giám đốc chỉ có mình Thương Tòng Châu tham dự. Về những người còn lại, xưa nay Dung Ngật và Tề Dật Lễ không thích những dịp đông đúc, náo nhiệt như vậy, hôm quá Hoắc Nam Sanh bị viêm dạ dày, cơ thể không khỏe, Hoắc Dĩ Nam liền hủy bỏ tiệc tất niên ở nhà cùng Hoắc Nam Sanh.

Và trong bốn người họ, Thương Tòng Châu là người phù hợp nhất để tham dự những dịp như thế này.

Anh giao tiếp khéo léo, ăn nói lưu loát, khí chất ôn hòa thanh nhã, mang lại cảm giác dễ chịu như gió xuân.

Hoắc Thị là công ty niêm yết, lại có công ty con về điện ảnh và truyền hình riêng, vì vậy, một bữa tiệc tất niên còn có cả phần nhân viên đi thảm đỏ.

Nhân viên đi trên thảm đỏ, đồng nghiệp bên cạnh giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Thư Ngâm nhận thấy Thương Tòng Châu không hề có dáng vẻ của một ông chủ lớn, vừa xuống xe các nhân viên đã chào anh.

"Tổng giám đốc Thương."

"Tổng giám đốc Thương, anh có muốn lên thảm đỏ không?" "Bọn em sẽ chụp ảnh cho anh đó, Tổng giám đốc Thương!"

Thương Tòng Châu mỉm cười từ chối, đi vòng qua xe, sang phía bên kia, mở cửa xe cho Thư Ngâm.

Khi Thư Ngâm xuống xe, không khí dường như yên lặng ngay lập tức.

Trong số những người đang giơ điện thoại chụp ảnh vừa hay có nhân viên quầy lễ tân hôm trước, nhận ra Thư Ngâm, cô ấy nói với giọng điệu đầy lo lắng: "...Cô ấy có phải là người tự xưng là vợ của Tổng giám đốc Thương không?"

"Hình như... là cô ấy..."

"Không phải, cô ấy thật sự là vợ của Tổng giám đốc Thương sao? Tổng giám đốc Thương kết hôn khi nào vậy?"

"Đột ngột và chấn động thật..."

Có người cả gan hỏi Thương Tòng Châu: "Tổng giám đốc Thương, đây là...?"

Thương Tòng Châu cúi người giúp Thư Ngâm chỉnh lại vạt váy, rồi đứng thẳng dậy, giọng nói bình thản: "Vợ tôi."

"Anh kết hôn khi nào vậy?"

"Không lâu đâu," Thương Tòng Châu nói: "Đợi đến khi tổ chức đám cưới sẽ phát kẹo mừng cho mọi người."

Anh vòng tay ôm eo Thư Ngâm giúp cô che chắn mọi ánh mắt tò mò: "Mấy người nhìn gì mà như chó sói hổ báo vậy, hận không thể cướp vợ tôi đi. Tôi vốn muốn giấu cô ấy ở nhà, mấy người cứ nhìn mãi như vậy, cẩn thận sau này tôi không bao giờ dẫn cô ấy đến ăn cùng mấy người nữa đâu."

Giọng điệu nhẹ nhàng, thoải mái.

Trong đám đông vang lên một tràng cười vui vẻ.

Thương Tòng Châu và Thư Ngâm không đi thảm đỏ, họ đi thẳng vào phòng tiệc.

Xung quanh đều là người, Thương Tòng Châu không ôm Thư Ngâm liên tục. Ở nhà anh phóng túng thế nào, khi có người ngoài, anh luôn tỏ ra thanh lãnh tự chủ.

Thư Ngâm không nhịn được: "Từ ngữ anh dùng vừa nãy, quá khoa trương rồi."

Tựa như "kim ốc tàng kiều" (nhà vàng cất người đẹp) vậy.

Thương Tòng Châu lấy một miếng tráng miệng đưa cho cô, khóe mắt hơi nhếch lên, vẻ mặt nhẹ nhàng như mây gió: "Có sao? Yêu một người, giấu trong tim là không đủ, sẽ muốn giấu cô ấy trong lòng."

Thư Ngâm nhận lấy miếng tráng miệng, nếm một miếng: "Ngọt quá."

Cô nhíu mày, nhưng lại không nỡ bỏ đi, gần như theo bản năng đưa miếng bánh mousse đã cắn dở vào miệng Thương Tòng Châu.

Ở nhà, những thứ cô ăn không hết đều do Thương Tòng Châu giải quyết.

Thương Tòng Châu cũng theo bản năng há miệng ngậm lấy miếng bánh ngọt ngấy đó.

"Ngọt không?" Thư Ngâm hỏi.

"Chưa bao giờ ăn cái gì ngọt đến thế," Thương Tòng Châu nói mà không đổi sắc mặt.

"Vậy mà anh vẫn ăn hết sao?"

"Em đã đút vào miệng anh rồi, nghĩ bụng ăn luôn cho rồi," Thương Tòng Châu chẳng hề bận tâm: "Hơn nữa, là anh đưa món tráng miệng cho em trước, không ngon thì đương nhiên anh phải giải quyết."

Thư Ngâm nói: "Anh thật tốt."

Giọng Thương Tòng Châu thản nhiên: "Anh chỉ làm những gì một cái thùng rác nên làm, tốt chỗ nào chứ?"

Thư Ngâm không nhịn được bật cười.

Vị trí của Thương Tòng Châu là bàn chính, một bàn mười người, tám chỗ còn lại là các cấp quản lý cao cấp của công ty.

Trông họ ít nhất cũng phải lớn hơn Thương Tòng Châu tầm hai mươi tuổi.

Nhưng họ vẫn kính cẩn gọi anh một tiếng "Tổng giám đốc Thương", giơ ly rượu về phía Thư Ngâm, nói những lời khách sáo mong sớm được ăn kẹo mừng của hai người.

Tiệc tất niên có rất nhiều tiết mục biểu diễn, thậm chí còn mời rapper nổi tiếng Kỳ Nhiên lên sân khấu.

Kỳ Nhiên tham gia một chương trình rap và giành chức vô địch chung cuộc vào năm ngoái, giá trị của anh ta tăng vọt, trở thành rapper hàng đầu trong nước.

Vừa xuất hiện anh ta đã khiến không ít cô gái trong khán phòng bất ngờ hò reo.

Thư Ngâm vốn đang tập trung ăn uống, nhìn thấy Kỳ Nhiên, cô đặt đũa xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Nhiên trên sân khấu.

Thương Tòng Châu điềm nhiên nhìn Thư Ngâm. Hai bài hát.

Bảy phút.

Thư Ngâm vẫn không quay đầu nhìn Thương Tòng Châu lấy một cái.

Không nhìn anh cũng không sao.

Nhưng cô nhìn Kỳ Nhiên cười vui vẻ như vậy, là sao chứ? Thương Tòng Châu "chậc" một tiếng, "Thư Ngâm."

Thư Ngâm không quay đầu lại: "À." Thương Tòng Châu: "Thư Ngâm."

Thư Ngâm lấy điện thoại ra, chĩa vào Kỳ Nhiên chụp một tấm ảnh.

"Sao vậy?"

Thương Tòng Châu làm ra vẻ nghiêm trọng: "Tim chồng em đau quá."

Thư Ngâm đang gửi ảnh Kỳ Nhiên cho Thẩm Dĩ Tinh, lơ đãng trả lời: "Để lát nữa đau tiếp."

Nói xong dường như cô đã phản ứng lại, cuối cùng nhìn thẳng vào Thương Tòng Châu.

Mặt anh tối sầm như mực, nở một nụ cười đầy ẩn ý, u ám nói: "Anh và Kỳ Nhiên cùng rơi xuống nước, xin hỏi vợ anh sẽ cứu Kỳ Nhiên trước, hay cứu người chồng mới cưới đẹp trai, phong độ, quan tâm em từng ly từng tí là Thương Tòng Châu này trước đây?"

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 126